Chương 1 - Phu Quân Của Ta Là Người Xuyên Sách

1

Ta từ nhỏ sinh trưởng ở vương phủ.

Đã quen nhìn quyền thế mang lại những gì cùng với lòng người dưới quyền thế ra sao.

Cho nên khác với những cô nương khác vào độ thiếu nữ trông thấy nam tử tuấn tú sẽ thẹn thùng, sẽ đỏ mặt.

Ta lại chỉ muốn tra lai lịch của bọn họ xem thử xem tương lai có ích gì hay không.

Diệp Hoàn là trưởng tử của Hộ quốc đại tướng quân.

Tuấn tú lịch sự, võ nghệ bất phàm, thiện binh pháp hiểu mưu lược.

Trong tương lai hắn còn kế tục tước vị Hộ quốc đại tướng quân, độc bá một phương.

Một người như vậy, sau khi được phụ vương ta xếp vào danh sách chọn rể ta lập tức cho người đi điều tra tất cả về hắn.

Phát hiện ra bên cạnh điều kiện bề ngoài, con người hắn còn rất cơ trí, trên triều đã thay đổi sự cương trực ở võ tướng của cha hắn, là mẫu người rất khôn khéo mẫn tiệp.

Chính là người có thể diện như ta mong muốn.

Vậy nên hôn sự này rất suôn sẻ.

Ta vừa đến tuổi cập kê liền bắt đầu thương lượng chọn ngày cưới.

Một năm sau, ta gả cho Diệp Hoàn.

2

Quận chúa gả cho đại tướng quân, hôn lễ rung động toàn thành.

Người tới ăn mừng chật ních cả sảnh đường toàn là bá quan văn võ cùng với hoàng thân quốc thích cao quý nhất Bắc Quốc .

Diệp Hoàn uống quá mấy chén, nghe nhũ nương nói hắn ở sảnh ngoài nghỉ ngơi nửa canh giờ mới trở lại hôn phòng.

Vừa trở lại đã hai mắt đăm đăm mà nhìn ta:

“Ngươi chính là Tiêu Lan?”

Ta hơi khom người hành lễ: “Diệp tướng quân.”

Hắn ôm đầu mình, lẩm bẩm một hồi: “Xong rồi xong rồi, ta thật sự xuyên sách, đều tại đám đồng đội chó má, cho ta đọc cuốn tiểu thuyết gì kia……”

Từ ngữ rất kỳ quái, ta nghe không hiểu lắm.

Nhưng từ vẻ mặt của hắn ta có thể nhận ra, dường như hắn không quá vừa lòng với mối hôn sự này.

Câu này đương nhiên không thể hỏi rõ ra.

Cho nên ta thử hỏi dò hắn: “Diệp tướng quân nói xuyên sách…… là thứ gì vậy?”

Diệp Hoàn buồn bực mà nhìn sang.

Lúc sau, hắn đặt mông ngồi vào mép giường, nói với ta: “Chính là ngươi và mọi thứ ở đây, đều là câu chuyện trong sách. Ta là người xuyên qua tới, vốn dĩ không thuộc về nơi này.”

Hắn còn làm một động tác lượn xuyên qua, dáng vẻ ấu trĩ.

Ta lặng lẽ ra hiệu cho nãi nương ở cửa lại gần, nói nhỏ vào tai: “Cho người hỏi thăm một chút xem Diệp Hoàn có bị bệnh thần kinh hay không, trước tiên đừng để cha ta biết.”

3

Diệp Hoàn thấy nãi nương rời đi, lập tức cảnh giác: “Ngươi không tin?”

“Đâu có, thứ mà phu quân nói quá mới lạ, chẳng qua là hiện tại ta vẫn chưa hiểu rõ.”

Hắn lập tức giống mở máy hát, bắt đầu kể toàn bộ chuyện ở kinh thành cho ta.

Kể rất chính xác.

Nhưng hắn vốn dĩ sống ở kinh thành, biết những chuyện đó là điều hết sức bình thường.

Vì sao hắn lại ra cái vẻ “Ngươi xem, ta biết hết”?

Nếu hắn không biết thì đó mới là một chuyện rất kỳ quái.

Diệp Hoàn nói xong đưa mắt nhìn về phía ta: “Theo như trong sách viết, về sau ngươi sẽ yêu ta như mạng, vì ta mà chết.”

Ta gật đầu mỉm cười: “Phu quân nói phải.”

Trong lòng lại đang hừ lạnh: Yêu đâu quan trọng bằng mạng, ngay cả quyền thế và tiền còn không bằng.

Tuy nhiên, tên này đi.ên thì có đi.ên chút, nhưng thật ra rất quy củ, nói năng làm việc đều lộ ra sự tôn trọng đối với ta.

Có lẽ bởi vì ta là quận chúa nhỉ.

Nhưng mà hắn sống chếc không chịu động phòng, lại khiến ta cảm thấy hết sức nhục nhã.

Diệp Hoàn thấy ta tức giận, gấp đến độ mặt đỏ rần.

Giải thích với ta: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, chủ yếu là vì ngươi quá nhỏ, mười sáu tuổi là vị thành niên nha, ta là súc vật cũng không thể xuống tay được, ở chỗ chúng ta, việc này đều là phạm tội, là phải ngồi t.ù đó.”

Giọng nói của hắn rất chân thành, không giống giả.

Điều quan trọng là ta không ngờ được người kinh qua sa trường mặt lại đỏ đến mức này, hơn nữa còn rất đáng yêu.

Cảm giác tức giận giảm đôi chút.

Cố ý trêu hắn: “Vậy nếu người nhà ngươi hỏi tới, ngươi phải trả lời thế nào?”

Diệp Hoàn ngây người tại chỗ.

Suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đưa đầu ngón tay vào trong miệng mình “Chựt” cắn một cái.

Ta muốn ngăn cản cũng không kịp.

Đợi máu chảy ra, hắn vén chăn lên bôi vào khăn trải trên giường.

Lần này ta nhanh tay, vội vàng giằng hắn lại.

Bằng không đêm nay ngủ cũng không cần ngủ.

4

Ban đêm ta ngủ trên giường, hắn trải chăn đệm ngủ ở dưới đất.

Còn sợ người khác nghe lén lại lộ tẩy bèn tự mình hô vài tiếng “Hự hự”.

Ta che miệng lại ở trong chăn cười.

Diệp Hoàn bò dậy nói với ta: “Ngươi đừng cười, tuổi của ngươi ở chỗ chúng ta chính là vừa lên cấp ba, mỗi ngày đi học cũng học đến mức trọc cả đầu, cơ bản sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Trong lời nói vẫn có rất thứ nhiều ta không hiểu, nhưng nữ tử đi học, ta vẫn có thể hiểu được.

Liền hỏi hắn học cái gì.

Hắn nói: “Tốt nghiệp đại học, sau đó nhập ngũ làm lính.”

Sau đó lại giải thích cho ta như thế nào là đại học, như thế nào là tốt nghiệp.

Chuyện tham gia quân ngũ, ta đã biết, hắn đã vào từ rất sớm.

Đêm động phòng hoa chúc, hai người chúng ta một ở trên giường một ở dưới đất trò chuyện đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn mờ tối, Diệp Hoàn ngồi phắt dậy, hoảng hốt hỏi: “Sao hôm nay lại không thổi hiệu lệnh báo thức?”

5

Ta hơi hối hận, tại sao trước khi thành hôn lại không nghe ngóng về hắn nhiều một chút.

Nếu hắn vẫn luôn nói khùng nói đi.ên như thế, sau này phải giải thích với người khác ra sao.

Thể diện của ta sao còn?

Vẫn may, khi hai người chúng ta cùng đi kính trà cho cha mẹ hắn, hắn giữ nguyên trạng thái bình thường.

Chỉ là vừa rời khỏi nhà chính, lập tức lại lảm nhảm: “Thật thảm nha, các ngươi nghĩ như thế nào mà lại muốn liên hôn giữa tướng quân và Vương gia, không sợ lão hoàng đế nảy sinh nghi ngờ à?”

Ta nhíu mày nhìn hắn: “Không được bất kính, liên hôn giữa hai nhà chúng ta là bệ hạ đồng ý.”

“Đúng rồi, trước mặt thì hắn đồng ý, sau lưng lại lập tức gom các ngươi xử lý một lượt, đến lúc đó ngươi khóc cũng không còn chỗ để khóc đâu.”

Hắn xoay người nhìn nhà chính mà chúng ta mới vừa đi ra: “Bọn họ thậm chí muốn sống cũng không sống được.”