Chương 14 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Dì Trương này… Nếu như không giúp cho chồng dì ấy mau chóng trở lại bình thường thì nói không chừng ngày mai dì ấy cũng sẽ ch.ết…
Nghĩ vậy, tôi nói với dì Trương: “Dì à, con nghe nói người bệnh nên ăn nhiều thịt vào. Hay là lát nữa dì nấu cho chú ấy tô canh thịt, biết đâu uống vào rồi lại thấy đỡ hơn.”
“Thật sao?”
Nhìn dáng vẻ hoài nghi của dì ấy, tôi liều mạng gật đầu.
“Toàn nói vậy, dì tin con đi!”
“Ừ được.”
Dì Trương cuối cùng vẫn là tin vào lời tôi nói, còn bảo lát nữa nấu canh xong muốn chia cho tôi nếm thử một tô.
Lúc dì Trương về, tôi cố tình đi cùng thang máy với dì ấy. Lúc này tôi xem như đã xác định được rằng dì Trương chỉ là người bị ảnh hưởng thần trí chứ không phải thuộc về dạng hộ gia đình không bình thường. Bởi vì nếu như dì ấy có vấn đề thì lúc đi trong thang máy đã bị tấn công rồi!
Dù sao…
<Hộ gia đình bình thường có thể đi thang máy; Thang máy an toàn còn thang bộ thì không an toàn. Hộ gia đình không bình thường có thể đi thang bộ; Thang bộ an toàn còn thang máy thì không an toàn.>
12.
Hôm nay đồ ăn phân phát ra ngoài ngày càng giảm, chỉ phát ra được có 9 phần. Ngoại trừ các hộ gia đình trước đó thì 101, 102, 203, 303, 304, 502 đều không tới lãnh đồ ăn.
<101> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<102> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
……….
<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
Nhìn một chuỗi tin nhắn hồi đáp máy móc trên nhóm, lòng tôi dần dần như chìm xuống đáy cốc.
Mới có bốn ngày mà từ 24 hộ ban đầu đã giảm mạnh đến chỉ còn 8 hộ. Bây giờ, tầng 1, tầng 2, tầng 3 đều đã biến thành những hộ u linh. Rốt cuộc bên trong có tình huống như thế nào, tôi cũng hoàn toàn không nắm được.
Tôi chỉ biết rõ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngày tôi bị xóa sổ chắc cũng chẳng còn cách bao xa!
[Nếu toàn bộ bị biến thành 0 thì … dù cho tôi có làm lầu trưởng cũng sẽ đồng dạng rất nguy hiểm!]
[Làm ơn! Làm ơn đi! Đừng có giảm người nữa! Đừng giảm nữa mà!]
Rốt cuộc, tôi nhịn không được lại nhắn tin lên nhóm, hi vọng nhắc nhở mọi người đừng nên ăn thịt, không đi thang bộ nhưng lại phát hiện không hề có bất cứ ai để ý đến tin nhắn của tôi. Bọn họ chỉ cho rằng tôi đang mê sảng.
<401> : Đừng có hù tôi! Đây không phải đóng phim kinh dị đâu!
<402> : Đúng rồi! Đúng rồi! Cô bị đ.iên rồi hả? Cứ nói mê sảng hoài! Tôi ở khu Ôn Hinh này bao nhiêu năm rồi, có xảy ra chuyện gì đâu!
<403> : Mới bị nhốt có vài ngày, cô à… có cần phải như vậy không? Cũng đâu phải là tận thế tới chứ!
<404> : Ai biết được! Lỡ đâu người ta làm lầu trưởng có cảm giác thượng đẳng hơn thì sao! Lông còn chưa mọc được hai cọng đã bày đặt đòi quản người khác à!
<501> : Ngày nào cô ấy cũng phát đồ ăn vất vả lắm rồi, mọi người đừng nói như vậy nữa.
<501> : Tiểu Bạch, không khỏe à?
<602> : Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy lầu trưởng nói đúng đó, mọi người vẫn nên cẩn thận hơn!
Cả đám đều túm tụm ở đó cho rằng tôi mê sảng, chỉ có Thẩm Đình Đình phòng 602 là kiên trì ủng hộ tôi. Đáng tiếc là tin nhắn của cô bé rất nhanh bị vùi lấp trong nhóm…
Thẩm Đình Đình cố tình đến chỗ tôi để hỏi thăm tình hình.
Cô bé là fan hâm mộ của tôi, hiển nhiên là thấy được video tôi đăng tải lên trên website.
“Chị Bồ Câu! Chị rốt cuộc được quan tâm hot rồi đó nha! Lên xu hướng luôn rồi đó!”
“Chẳng phải chị luôn nói mình muốn được trở thành UP đạt một triệu người theo dõi sao? Bây giờ rốt cuộc có cơ hội rồi đó!”
“Nếu em mà được giỏi như chị vậy, khiến ai cũng đều tới xem em thì hay quá!”
Tôi cũng không ngờ video làm lầu trưởng của mình lại bùng nổ ở trên mạng đến như vậy.
“Aiz… Đáng tiếc là chỉ có một tập, ngày mai có còn nữa hay không cũng chưa biết!”
Nghe được lời này của tôi, Thẩm Đình Đình ở cạnh bên liền buông lời an ủi.
“Chị ổn chứ, Bồ Câu?”
“Chị cũng đừng khó chịu quá. Hiện tại đều đã như vậy, sống vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó đi.”
“Ít ra lần này video của chị cũng tạo ra tiếng vang rất lớn! Nếu sau này có cơ hội ra ngoài, biết đâu chừng chị lại có thể thực hiện được mộng tưởng đạt một triệu lượt người theo dõi thì sao!”
Tôi cũng không ngờ cô bé Thẩm Đình Đình như còn nhỏ tuổi hơn tôi này trong tình huống như vậy vẫn có thể giữ được tinh thần lạc quan. Ngược lại là tôi, cái người chủ video đang truyền năng lượng đây lại biến thành con ma sầu đời.
“Haiz, cũng không biết có còn cơ hội ra ngoài không nữa…”
“Nếu sớm biết như vậy, năm nay chị nhất định sẽ về quê ăn tết. Tình hình dịch bệnh cứ bất ổn, chị cũng lâu lắm rồi chưa về nhà.”
Có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên nên ngày đó tôi cùng Thẩm Đình Đình trò chuyện với nhau rất nhiều. Cũng vào lúc này, tôi mới phát hiện cô bé nhìn như mặt trời ban trưa thế này cũng sẽ có phiền não của riêng mình.