Chương 13 - Phong Lâu Quái Đàm 1
“Mị Mị! Lời trước đó tớ nói, cậu phải nhớ kỹ đó! Nhất định phải đưa số tiền này cho ba mẹ tớ nha!”
“Mị Mị, tớ thật sự có thể an toàn rời khỏi đây sao ?”
Tôi vừa ở trên máy vi tính biên tập lại đoạn video gần nhất, vừa nhắn gửi với cô bạn thân Hoàng Mị Mị.
“Ề, Bồ câu! Cậu nhất định đi ra được mà!”
“Chúng ta chẳng phải đã hẹn chờ sau khi kết thúc phong tỏa sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng hay sao!”
“Thêm mè thêm cay!”
Nghe tới đây, tôi không nhịn được bật cười.
“Được! Đi!”
“Thêm mè thêm cay!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trừ lúc hoàn thành nhiệm vụ và phân tích tình huống ra thì tôi chỉ dồn tất cả thời gian của mình vào việc chế tác video.
Hôm nay, tôi ở trong phòng thu đoạn video thứ nhất của mình.
“Xin chào mọi người, tôi là chủ UP Bồ Câu đây! Lúc mọi người xem được video này chứng minh tôi vẫn còn sống.”
“Trước đó vài ngày, ở chỗ tôi đã phát sinh những sự kiện mà người thường sẽ không thể nào tưởng tượng nổi…”
Vốn tôi nghĩ bản thân sẽ có thể giải thích được êm tai như những UP điều tra án khác nhưng cuối cùng, hiển nhiên là tôi đã đánh giá khả năng chịu đựng của bản thân mình quá cao. Mặc dù trước đó tôi còn hẹn với Mị Mị sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng nhưng khi đang giải thích về những chuyện phát sinh gần đây nhất, nhớ đến bà chị bị cắn nuốt t.àn nh.ẫn kia, tên cuồng rình trộm qu.ỷ dị, còn có cả những người hàng xóm không hiểu vì sao bị biến thành như cái máy… Tâm trạng của tôi đột nhiên thoáng chút không kiềm giữ nổi!
“Tôi thật sự… thật sự rất muốn về nhà ăn tết!”
“Nếu không phải vì cái tình hình b.ệnh d.ịch ch.ết tiệt này thì tôi cũng đã không vớ phải cái tình trạng hiện nay!”
“Tôi còn chưa có lấy chồng mà, còn chưa thu lại được số tiền đã bỏ ra nữa. Tôi không thể… không thể cứ thế mà ch.ết đi được!”
“Nhưng… tôi còn có thể sống qua ngày mai không?”
“Tôi thật… thật sự nghĩ muốn lại được cùng ba mẹ ăn tết…”
“Nếu như tôi ch.ết rồi, bảo hiểm tai nạn bất ngờ với bảo hiểm nhân thọ có chịu bồi thường cho tôi không?”
“Mị Mị, cậu nhớ phải đòi tiền bồi thường của mình đưa cho ba mẹ mình đó!”
“Nhất định… phải thỉnh thoảng đi thăm ba mẹ mình nha!”
Ba mẹ tôi không biết chơi internet nên tôi mới có thể yên lòng đăng những thứ này lên mạng.
Tôi bây giờ đã chuyển hết tích lũy của mình ghi sang cho mẹ. Ngoài miệng thì tôi nói là muốn nhờ mẹ giữ dùm tiền mua nhà giúp mình nhưng thực chất là đưa ba mẹ số tiền đó với hi vọng nửa phần đời còn lại của bọn họ có thể khấm khá hơn. Dù sao tôi cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà, rất có thể sẽ không bao giờ… còn có thể về thăm họ được nữa…
Nghĩ vậy, tôi rốt cuộc nhấn nút đăng tin trên máy vi tính.
Hiện tại tình huống đã thuộc về như vậy, ít ra tôi cũng là một cái chủ UP, ở trên mạng còn lưu giữ không ít tung tích. Cũng coi như là không uổng phí công này…
Với lại, biết đâu tôi lại may mắn có thể biến con mắt thành màu đen hết thì sao?
Biết đâu được…
Biết đâu tôi lại thực sự trở thành người may mắn có thể rời khỏi khu Ôn Hinh này thì sao!
11.
Sáng thứ năm, tôi như cũ đi phân phối đồ ăn.
“Tiểu Bạch à, đồ ăn do ban quản lý tài sản này phát thật sự không tốt một chút nào đó!”
“Thịt này nhìn bề ngoài thì rất ngon nhưng mà mới để tủ lạnh có qua ngày đã bị hư thối, còn sinh giòi nữa!”
“Ông nhà dì từ tối hôm qua ăn thịt liền ho quá trời! Đến uống nước thôi mà một ngày cũng đã uống hết cả thùng rồi!”
“Sáng nay vẫn cứ nói đói mãi, lại còn định ăn mấy cái thứ đồ hư kia nữa! May mà dì vứt nó đi rồi đó!”
“Tiểu Bạch à, cô nói xem có phải là đồ của ban quản lý tài sản này cho có vấn đề gì rồi không? Cô là lầu trưởng, phải phản ánh với bên đó đó!”
Dì Trương phòng 503 dông dài bên tai tôi mãi, mà khi tôi nghe được lời của dì ấy thì tay cũng bất giác run nhè nhẹ lên, sau đó mở miệng nói: “Dì, dì ăn thịt rồi à?”
“Đâu có, dì theo Phật nên ăn chay! Với lại tới tuổi này của dì rồi cũng khó tiêu hóa, ăn rau củ nhiều vào mới tốt cho sức khỏe hơn!”
Tôi lại hỏi tiếp: “Dì, vậy tivi nhà dì hình gì vậy? Con định mua tivi mà chưa biết mua tròn hay mua vuông nhìn ổn hơn?”
Dì Trương nghe vậy lại bật cười: “Cái con bé này! Đương nhiên là hình tròn rồi, tivi làm gì có hình vuông đâu!”
Nghe dì Trương đáp vậy, lại nhìn bà ấy thong dong như không có chuyện gì, đáy lòng tôi bỗng dưng thấy nhót ruột.
<Hộ gia đình bình thường ăn thịt sẽ biến thành hộ gia đình không bình thường.>
<Hộ gia đình không bình thường sẽ tuyên truyền những chuyện không bình thường làm ảnh hưởng đến nhận thức của bản thân cùng người nhà.>
<Mà những gia đình sống đơn lẻ ăn thịt nói không chừng chính vì bị ảnh hưởng đến nhận thức nên mới bắt đầu sử dụng những thứ rau quả hư thối đó.>