Chương 12 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Thẩm Đình Đình bị theo dõi suốt hai năm, mãi cũng thành thói quen.
“Thì em mặc kệ ổng thôi! Đóng kín cửa lại thì ổng cũng đâu có nhào vào được!”
Nghe tin tức mà Thẩm Đình Đình quăng ra, tôi đột nhiên vỡ lẽ vì sao phòng 603 lại lấy đồ ăn của cô bé. Hóa ra là vì gã luôn theo dõi Thẩm Đình Đình nên mới có thể vừa khéo như vậy lấy đi đồ ăn của cô bé, đồng thời cũng muốn ép cô bé xuất hiện.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, tôi lại tình cờ tiêu diệt được một tên cuồng rình trộm.
Nếu như là bình thường, tôi đã sớm bắt tay vào chế tác video để chia sẻ lần trải nghiệm qu.ỷ d.ị này với mọi người. Chỉ đáng tiếc là hiện giờ tôi không có tâm tình để làm chuyện đó nữa mà chỉ muốn được sống sót.
Hôm sau là thứ tư, tôi như trước nhận được nhiệm vụ phân phối đồ ăn.
Lúc tới lãnh đồ ăn, dì Trương ở phòng 503 sát vách kể cho tôi nghe một chuyện.
“Tiểu Bạch à, tối qua cô có nghe trên lầu hình như có tiếng gì không? Nửa đêm rồi, cũng không biết là ai la lối um sùm nữa, làm tôi với ông bạn già đều bị thức dậy!”
“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, cũng chẳng biết là đang làm cái quái gì nữa! Thật đúng là… không có ý tứ nơi công cộng mà!” Lúc nói lời này, dì Trương không ngừng vuốt ngực mình, hiển nhiên là rất tức giận.
Tôi đương nhiên biết đó là tiếng gì. Đó chính là tiếng hét thảm sau cùng của tên biến thái kia, nhưng chuyện như vậy đối với người đã có tuổi như dì Trương hiển nhiên là không thể chịu nổi kích thích nên tôi chỉ đành mỉm cười cho qua.
“Ui, con không biết! Tối hôm qua con ngủ say như ch.ết á!”
Nhanh đến 12 giờ, thức ăn cũng đã phát được cho 14 nhà mà hộ 603 hôm qua bị tôi tiêu độc hiển nhiên không thấy xuất hiện.
Tương tự như hôm qua, tôi tag 10 hộ gia đình vẫn chưa tới lãnh đồ ăn trong nhóm bao gồm 103, 202, 302, 601 của ngày cũ cùng 104, 201, 204, 301, 603 và 604 của hôm nay…
603 và 604 không đáp lời, bọn họ bị tôi tiêu độc rồi liền giống như chưa từng tồn tại trên đời. 7 hộ còn lại rất nhanh hồi đáp…
<103> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<104> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<201> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<202> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<204> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<301> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<302> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
Bọn họ thật sự cứ giống như người máy, ngay đến trình tự trả lời cũng xuất hiện theo thứ tự của tầng lầu.
Rốt cuộc bọn họ vì sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì đã gây ra chuyện gì đó nên mới bị biến thành hộ gia đình không bình thường sao?
104 là vì đã ăn thịt sao? 204 là bởi vì đã đi thang lầu sao?
Vậy thì còn những người khác? Bọn họ là ch.ết như thế nào…
Tuy rằng không phải ai tôi cũng biết hết nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Bởi vì tôi cũng không biết người tiếp theo sẽ trở nên cứng ngắc như thế liệu có phải là bản thân mình hay không!
Việc của tôi chỉ là cố gắng sống sót…
Phải cố gắng sống sót…
10.
Nếu như lúc đầu trở thành lầu trưởng chỉ vì tôi muốn tạo ra video, muốn dựa vào những sự kiện quái dị này để được hot lên một lần thì hiện tại suy nghĩ của tôi rất đơn giản là phải sống sót!
Người không bình thường trong nhóm ngày càng nhiều. Bọn họ rốt cuộc là bị sao vậy? Đã đi đâu cả rồi?
Lòng tôi có chút suy đoán nhưng lại rất không hi vọng kết cục của bọn họ sẽ như suy đoán đó của tôi.
Tôi cẩn thận nhớ lại… Hôm qua nếu không phải là tên cuồng rình trộm kia mở cửa thì tôi thậm chí còn không có cách nào tiến vào để tiêu độc cả.
Thật may quá!
Tôi cẩn thận xem xét chiếc máy quay GoPro mà mình luôn mang theo. Chiếc camera hành trình nhỏ nhắn này trước đó rất ít khi được tôi sử dụng nhưng hiện giờ lại gần như trở thành đồ dùng thiết yếu hằng ngày của tôi. Mà thông qua việc coi lại video, tôi phát hiện ra hình như sau khi bản thân thông báo thân phận của mình thì cửa mới được gã đó mở ra.
[Hóa ra nhiệm vụ tiêu độc cũng không có ý khó xử mình.]
[Giống như chỉ cần nói mình là lầu trưởng thì người bên trong mới chịu mở cửa.]
Nhưng dù là vậy, đợi đến khi được rời đi thì tôi vẫn phải chờ đôi mắt của mình hoàn toàn biến thành màu đen mới được.
Toàn bộ mắt biến thành màu đen à?
Tôi nhìn vào đôi mắt trắng đen phân minh của mình trong video, chỉ thấy tinh thần vô cùng sa sút.
“Mị Mị! Cậu xem hiện giờ mắt tớ có mấy màu?”
“Đồ Bồ Câu ngu! Hai màu!” Hoàng Mị Mị ở phía bên kia vừa ăn khoai tây chiên vừa cười mắng.
Mà tôi sau khi nghe xong câu trả lời này lại thoáng có chút ủ rũ cúi đầu.