Chương 15 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Chúng tôi trò chuyện về người nhà, nghiên cứu thảo luận những chuyện quỷ dị đã phát sinh bên trong tòa lầu.
Thẩm Đình Đình thích nhảy múa, mơ ước sẽ trở thành một vũ công.
Cô bé oán trách bản thân mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, nói tiếc nhất chính là lúc đón Tết không được ăn sủi cảo.
Tôi cười nói với cô bé rằng bây giờ chúng tôi đã trở thành bạn, có thấy vui hơn nhiều so với chỉ nhìn tôi qua video hay làm fan hâm mộ của tôi không?
Trước khi đi, Thẩm Đình Đình nhìn hình gia đình đặt trên bàn máy vi tính của tôi rồi nói: “Chị còn có người nhà đang chờ đợi, thật tốt…”
Việc này khiến tôi có chút chẳng hiểu ra sao bèn hỏi: “Hả?”
Nhưng nghe tôi hỏi vậy, Thẩm Đình Đình chỉ lắc đầu. “Không có gì.”
Cho dù tôi và Thẩm Đình Đình có lo lắng đến đêm khuya cũng không thể tắt đèn đi ngủ thì như trước vẫn sẽ có người giữa yên tĩnh ngủ say xem thế giới an toàn. Có điều tôi không ngờ là chỉ trong vòng vài giờ, những người trước đó còn hoài nghi tôi đã lập tức thay đổi thái độ!
13.
Đêm khuya, điện thoại của tôi lại báo có tin nhắn.
<Nhiệm vụ của lầu trưởng>
Đến hộ gia đình cần hỗ trợ!
Lập tức đến phòng 404 tiến hành công việc tiêu độc.
Công cụ tiêu độc ở quầy lầu một.
Trong lúc tiêu độc, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 2.
Có lẽ bởi vì đã trải nghiệm qua 2 lần nên hiện giờ nhận được tin nhắn, tôi cũng không sợ hãi như vậy nữa. Chỉ có điều khiến tôi không ngờ là lúc tôi đi thang máy đến lầu 4 sẽ phải chứng kiến tình cảnh như vậy.
“Cứu… Cứu mạng!”
Khi tôi mở thang máy ra, một luồng máu liền bắn tung tóe lên mặt tôi.
Tôi ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, mà ở phía sau anh ta là một người phụ nữ cả người đầy m.áu me đang dùng một tay nhấc đầu anh ta lên cao, còn tay kia thì cầm một mảnh đồ sứ sắc bén để liếm láp.
“Ngọt quá! Thật là ngọt!”
“Tôi muốn nữa!!! Tôi muốn được thêm nữa!!!”
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã ngẩng đầu lên, lộ ra một nửa khung đầu đã bị đánh đến biến hình. Giây tiếp theo, cô ta liền nhào về hướng tôi còn tôi thì theo bản năng lùi ra sau, sơ ý chân trái dẫm vào chân phải làm cho nó bị trật.
Một cảm giác đau đớn nhói tim lập tức từ bàn chân truyền đến, mà súng khử trùng cũng trong lúc vô ý này bị đánh rơi.
Chứng kiến động tác của tôi, người phụ nữ qu.ỷ dị kia càng trở nên hưng phấn.
“Tôi muốn nữa!!! Tôi muốn thêm nữa!!!” Dứt lời, cô ta cười gằn nhào về hướng tôi.
Luồng máu tanh nồng trong không khí lập tức tràn ngập khắp nơi. Tôi chỉ cảm thấy luồng khí tanh hôi kia khiến cổ họng mình nhịn không được muốn nôn mửa, nhưng hiện giờ chỉ có thể liều mạng đè xuống đó.
Bởi vì người phụ nữ kia… Không! Là con quái vật kia đang từng bước hướng về phía tôi.
14.
Từ trước đến nay, tôi luôn vô cùng… vô cùng chán ghét chạy bộ nên khả năng vận động của cơ thể cũng đương nhiên không được tốt.
Nhưng khi người phụ nữ kia tiến tới gần, lúc mảnh sứ sắc bén sắp cắt đứt cổ họng tôi thì không biết từ nơi nào bộc phát sức lực, tôi lập tức đá thật mạnh vào bắp chân của cô ta. Sau đó, tôi bổ nhào về phía cây súng khử trùng ở trước mặt, không chút do dự nào liền phun ngay vào người cô ta.
“Á!!!”
Giọng của người phụ nữ tựa như một lưỡi dao sắc nhọn cào vào mặt inox đang cầm trên tay. Tôi gần như vô thức muốn che hai lỗ tai của mình nhưng nỗi sợ hãi to lớn ùa về vẫn khiến tôi nắm chặt cây súng khử trùng bắn vào người phụ nữ ở đối diện.
Theo luồng sương do súng khử trùng phun tới, người phụ nữ kia… đã biến mất không còn thấy đâu nữa! Chỉ có điều, vết máu bên trong thang máy cùng cái x.ác của người đàn ông đã gục xuống đất kia thì vẫn không theo luồng sương mù mà biến mất.
Tàn dư như cũ vẫn lưu lại đó…
Lúc này, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa chạy ra góc nôn mửa.
Cho dù trước đó 604 ch.ết còn thê thảm hơn nhiều so với người đàn ông ở trước mắt này nhưng thời gian tồn tại của kẻ kia rất ngắn hạn, sau khi bị tiêu độc qua liền hoàn toàn biến mất dấu vết. Còn trên người gã đàn ông này thì vẫn lưu lại độ ấm. Tròng mắt của gã ta nhìn trừng trừng về phía trước, trên đất lưu lại một vũng máu tươi.
Tôi đột nhiên ý thức được gã ta… là một người sống bình thường. Bởi vì trải qua những lần thực nghiệm trước đó, tôi phát hiện ra việc tiêu độc chỉ có tác dụng đối với những thứ không bình thường. Nếu là đối phó với hộ gia đình bình thường thì súng khử trùng của tôi sẽ hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
[Mấy thứ kia đang đi gi.ết người…]
[Mình nhất định phải chạy! Mình phải chạy thôi!]
Ngay lúc này, từ cách vách truyền đến động tĩnh. Tôi tập trung nhìn, thấy nơi phát ra âm thanh đúng là từ phòng 402.
[Cái… Chuyện gì nữa đây?]