Chương 2 - Oan Gia, Tớ Sẽ Mãi Mãi Không Quên Cậu
6.
Giọng nói khàn khàn của một nữ sinh vang lên tiếng [Chậc].
"Trình Mạt."
Nghe thấy tên của mình, trái tim tôi như sắp thoát ra khỏi ngoài lồng ngực.
Bởi tôi nhìn ra được dáng vẻ không mấy thiện chí của mấy người nữ sinh kia. Càng ít chuyện thì càng tốt, tôi đứng dậy lấy cặp sách rồi nói với ông chủ cửa hàng: "Ông chủ, gói phần đó lại giúp cháu nhé."
Nhưng tôi lại chưa kịp để ý rằng một quyển vở đã rơi khỏi cặp của mình từ lúc nào.
Sau khi tôi rời đi, quyển vở được một nữ sinh tóc ngắn trong đám nữ sinh ở trong quán, cậu ấy chính là Thẩm Tinh. Vừa nhặt quyển vở lên biểu cảm trên gương mặt của cậu ấy có chút gì đó không rõ ràng.
Ngày hôm sau đến trường, tôi tìm đủ mọi cách để tránh mặt Trần Tinh Nhiên. Và chắc có lẽ cậu ấy cũng đã nhận ra được điều đó, nên đã đứng trước cửa nhà vệ sinh chặn tôi lại.
"Tại sao cậu lại tránh mặt tôi?"
Tôi đang có chút bực mình, thực sự không muốn có bất kì mối quan hệ gì với cậu ấy nữa.
"Đây là nhà vệ sinh nữ, cậu đứng ở đây không hay lắm đâu, phiền cậu tránh đường cho tớ đi."
Dường như cậu ấy không thể dự đoán trước được thái độ của tôi lại thay đổi lớn đến như vậy, nên chỉ đành lặng lẽ tránh sang một bên nhường đường cho tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng bản thân mình có thể đẩy Trần Tinh Nhiên ra bằng cách này, ai lại ngờ rằng cậu ấy thật sự rất cố chấp.
"Lại là đồ của Trần Tinh Nhiên mang đến, cái bàn học này của tôi sắp không còn chỗ trống nữa rồi."
Cậu ấy nhờ một người mang một đống quà vặt đến, thật trùng hợp là lần này không bị bỏ bom, những món này đều là món ăn yêu thích của tôi.
Khi kết thúc giờ học, Trần Tinh Nhiên vội đến lớp học của tôi, hỏi xem rằng trận bóng rổ chiều nay cậu ấy chơi tôi có đến xem không.
"Không đi, tớ còn một số bài tập vẫn chưa làm xong."
Cậu ấy cầm lấy tập giấy đang trên tay tôi lên xem: "Chăm chỉ thế này là muốn vượt qua tớ à?"
"Chỉ cần nói với tớ một tiếng là được rồi, sau này sẽ để cho cậu là số 1."
"Trần Tinh Nhiên, đừng có mà trêu đùa tớ nữa."
Tôi giật mạnh lại tập giấy: "Cậu có thể quay về lớp của mình rồi đó, các bạn học ở đây đều đang nhìn kìa, sẽ có ảnh hưởng xấu đấy."
"Tớ cứ đứng ở đây này, xem có ai dám nói câu nào không?"
Tôi cũng thật sự hết cách với cậu ấy rồi nên đành phớt lờ thôi.
Thấy tôi phớt lờ Trần Tinh Nhiên lại gõ liên tục vào bàn học của tôi.
"Này, oan gia sau này cậu chọn trường đại học nào đấy?"
"Tớ sẽ theo học trường đại học ở vùng này vì tớ không muốn xa nhà."
Trần Tinh Nhiên rơi vào trầm lặng: "Nếu như có cơ hội, tớ rất muốn đi đến miền Bắc, vì tớ rất muốn được ngắm tuyết."
Một lúc sau, cậu ấy nở nụ cười có phần gượng ép: "Nếu như đi đến miền Bắc thì hai chúng ta cũng không còn cách nào để gặp nhau rồi."
Nghe thế tôi lại lẩm bẩm: "Từ nơi này đến miền Bắc chỉ hơn có 2 nghìn km thôi, sao lại không có cơ hội gặp nhau?"
"Nói như thế là cậu cũng rất muốn được gặp tớ, sau này cũng thế đúng không?"
Lúc này tôi mới đột nhiên phát hiện lời của bản thân mình vừa nói có chút gì đó xa nghĩa lắm, thế nên đã ngập ngừng giải thích: "Không phải, ý của tớ...."
"Được rồi, không trêu cậu nữa, bạn học Trình Mạt à, lần sau tớ sẽ để cho cậu giành được hạng nhất."
Cậu ấy đứng dậy vẫy tay rời đi, nở nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng sáng làm chói cả mắt tôi.
7.
Tiết học đầu của buổi chiều, thầy giáo dẫn vào lớp một bạn học sinh mới.
Cậu ấy có mái tóc ngắn, bồng bềnh dáng người thọn gọn cao ráo, ngũ quan vô cùng thanh tú. Nhìn trông rất quen mắt...
Kết quả là khi cậu ấy mở miệng, tôi lại càng chắc chắn hơn.
Một chất giọng có chút khàn khàn của cậu ấy vang lên: "Chào các cậu, tớ là học sinh chuyển đến từ trường trung học số 3, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn."
Và lúc cậu ấy nói lời giới thiệu đó ánh mắt đang hướng nhìn thẳng về phía tôi.
Đêm hôm đó, tôi lại gặp phải ác mộng.
Nỗi sợ hãi sâu sắc khiến cho tôi như nghẹt thở ở trong giấc mơ, đó chính là một người đàn ông mà tôi không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt.
Ông ta bịt chặt miệng tôi, nắm chặt lấy tay chân của tôi khiến cho tôi chẳng thể nào cử động được.
Có người nào đó đang đến, nhưng tôi lại bị bịt kín miệng căn bản là không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
Nỗi tuyệt vọng đau đớn sợ hãi như đang nuốt chửng lấy tôi.
Trước khi tỉnh giấc, dường như tôi đã thoáng nhìn được khuôn mặt của Trần Tinh Nhiên.
Cả đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt lại được nữa, trong đầu tôi lúc này là hàng ngàn câu hỏi tại vì sao lại gặp phải giấc mơ như thế.
Tại sao lại gặp một giấc mơ thế này, tại sao lại là Trần Tinh Nhiên.
Thứ hai tuần sau chính là ngày sinh nhật của tôi, sáng sớm bố mẹ đã hỏi rằng tôi muốn món quà sinh nhật gì?
Tôi lúc này vẫn còn chưa thoát khỏi được cơn ác mộng, sau đó là nở một nụ cười có chút mệt mỏi: "Con chỉ muốn cả nhà mình cùng nhau ăn một bữa cơm thôi."
Bố mẹ chợt có chút sững sờ, ngay sau đó là đôi chút áy náy đang xuất hiện trên gương mặt của hai người.
Mẹ tôi vội bước đến ôm chặt lấy tôi: "Xin lỗi con Mạt Mạt, đều tại vì bố mẹ công việc quá bận rộn."
"Mạt Mạt, con yên tâm đợi sau khi kết thúc dự án này, sau này mỗi ngày bố đều sẽ ăn cơm ở nhà."
Lời nói của bố mẹ gần như xóa tan được một lớp sương mù dày đặc ở trong lòng tôi. Vì thế tôi đã rất vui vẻ mà ăn liền hai chiếc bánh bao.
Trong giờ thể dục, Tiết Ninh vội đến chỗ tôi rồi hỏi: "Mạt Mạt, sao cậu lại từ chối mạnh mẽ Trần Tinh Nhiên thế?"
Tôi không nói ra câu trả lời, chỉ luôn cảm thấy mỗi lần ở gần Trần Tinh Nhiên trong lòng tôi lại có chút cảm giác kì lạ.
Sau đó, Tiết Ninh lại hét lớn lên: "Không phải là cậu đã thích cậu ấy rồi chứ, đúng thật là một người con gái nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo mà."
Giọng nói to lớn của Tiết Ninh thu hút mọi sự chú ý của các bạn học xung quanh, bao gồm cả Thẩm Tinh.
Cậu ấy đã chuyển đến đây được một tuần rồi, nhưng lại chẳng hề thấy cậu ấy có bất kì hành động nào, lại càng không thấy được bất kì sự tiếp xúc nào giữa cậu ấy và Trần Tinh Nhiên.
Chỉ có một điều là cậu ấy thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi với ánh nhìn đầy khó hiểu nhưng không hề có chút gì gọi là ác ý.
Tôi vội vàng bước đến che miệng của Tiết Ninh: "Này cậu đừng có nói bừa như thế."
Tiết Ninh đưa tay chỉ về phía sân tập, một âm thanh ú ớ phát ra từ miệng của cậu ấy.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.
Trần Tinh Nhiên đang ở phía đó túm lấy cổ một nam sinh đi về phía cổng trường.
Tiết Ninh cũng lộ rõ vẻ đầy ngạc nhiên trên mặt: "Gần đây Trần Tinh Nhiên giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy."
"Ừ!", thật ra đến tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao.
"Nghe nói gần đây cậu ấy đánh nhau rất nhiều, đánh giống như không cần mạng sống ấy. Hai hôm trước không đến trường học là bởi vì đánh nhau đến mức bị gãy xương."
"Sao? Gãy xương? Nghiêm trọng đến thế sao?". Tôi hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.
"Haizz, cậu ấy chỉ bị gãy xương ngón tay thôi, người bị cậu ấy đánh còn phải nằm viện mấy tháng kia kìa."
"Có phần khó hiểu là những người mà cậu ấy đánh đều là những người ở bên ngoài không phải là nam sinh trong trường."
"Có điều là nhà cậu ấy nhiều tiền mà, lấy tiền ra thì mọi thứ đều có thể giải quyết êm xuôi."
Ngay lúc này, từ sâu bên trong tâm trí tôi, dáng vẻ vô cùng dữ tợn của Trần Tinh Nhiên đã thực sự xuất hiện. Nó vô cùng trùng khớp với khung cảnh đen tối trong cơn ác mộng tôi đã gặp phải.
Người trong cơn ác mộng kia đã tấn công sâu vào một tâm hồn đang vô cùng sợ hãi của tôi. Lẽ nào đó thật sự là Trần Tinh Nhiên sao?
Trong giây phút tôi đang rơi vào bế tắc, Thẩm Tinh bước lại gần về phía tôi nhẹ nhàng nói một câu khẽ vào tai ta.
"Tránh xa Trần Tinh Nhiên chút đi."
Giọng điệu mà cậu ấy nói với tôi không có vẻ như đang đe dọa, cũng không phải là một lời khiêu khích hay cảnh cáo, mà nó giống như là một lời nhắc nhở.
Có phải cậu ấy biết được vài điều gì không? Tại sao lại muốn tôi tránh xa Trần Tinh Nhiên.
8.
Ngày hôm đó lúc tan trường, Trần Tinh Nhiên đã đứng chặn tôi trước cổng trường.
"Tớ đưa cậu về nhà, lần trước cậu vẫn còn nợ tớ một bát tào phớ đấy."
Trong lòng tôi giống như có một chuông báo thức đang reo, tôi im lặng lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Thẩm Tinh.
Sau khi cậu ấy nói điều đó với tôi, quay về đã add friend tôi và nói rằng nếu Trần Tinh Nhiên làm gì với tôi thì phải nói với cậu ấy.
Tỏi hỏi có phải là cậu ấy biết được chuyện gì không, nhưng cậu ấy lại không trả lời.
"Này, oan gia à sau này cậu không cần trốn tránh tớ nữa đâu."
Giọng điệu trong lời nói của cậu ấy hết sức bình tĩnh.
Tôi quay đầu lại thoáng nhìn thấy được có vết bầm nơi khóe miệng của cậu ấy, lúc này lại có chút mềm lòng.
"Tại sao lại đánh nhau thế?"
Cậu ấy mỉm cười đầy ngạo nghễ rồi nhìn thẳng về phía trước: "Thích đánh thì đánh thôi, đánh nhau còn cần có lý do sao?"
"Này, oan gia, cậu có biết không, thật sự những người đó căn bản không hề thấy tớ là một thiên tài."
"Bọn họ cứ cho rằng tớ là một kẻ lập dị, cảm thấy tớ giống như một người bị bệnh tâm thần phân liệt. Vì chỉ có thế tớ mới có thể học rất tốt, làm ra những chuyện mà học sinh hư hỏng mới có thể làm được."
Tôi cười hướng về phía cậu ấy: "Ai cảm thấy thế chứ? Ngược lại tớ lại không thấy như thế."
"Tớ đã từng nhìn thấy qua được câu nói này [Những người mà không nghe được nhạc thì lúc nào cũng sẽ nghĩ rằng những người vũ công đang bị điên *]."
*Những người mà không nghe được nhạc thì lúc nào cũng sẽ nghĩ rằng những người vũ công đang bị điên: Con người luôn sống trong thế giới nhận thức của riêng mình và tùy tiện đo lường, phán xét một điều gì đó.
"Trần Tinh Nhiên, cậu thì giống như là một người vũ công đang nhảy múa trên sân khấu. Cho dù không ai biết lý do vì sao cậu lại nhảy múa, họ cũng chẳng thể để lọt vào tai những giai điệu âm nhạc và cũng chẳng rõ nguyên nhân đằng sau vụ việc này là gì. Chỉ cần cậu làm những chuyện không thẹn với lòng thì mọi chuyện đều là đúng cả."
Trần Tinh Nhiên lùi về sau một bước, yên tĩnh đứng đó nhìn tôi: "Oan gia à, có một chuyện rất quan trọng đang chờ tớ đi làm, nó có thể cứu được người mà tớ yêu thương, thế nhưng nó cũng phải trả một cái giá rất đắc."
"Dù thế nhưng tớ cảm thấy hoàn toàn đúng khi làm chuyện đó."
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy: "Trần Tinh Nhiên, trong tim của cậu đã có lựa trọn trước rồi đúng không?"
"Vậy thì cứ làm đi, không cần phải nghĩ đến hậu quả."
Cậu ấy nháy mắt rồi mỉm cười: "Đúng thế."
Cậu ấy lại nói tiếp: "Giả sử tớ gi.ết người thì sao? Cậu có còn cảm thấy tớ là một người tốt không?"
Tôi không để ý đến vì cứ nghĩ rằng cậu ấy đang nói đùa: "Gan cậu nhỏ thế, không dám đâu."
Tuy nhiên sau đó phải mất một thời gian rất lâu, tôi mới có thể hiểu rõ được ý nghĩa sâu sắc từ bên trong lời nói của cậu ấy.
Nếu như sớm biết mọi chuyện là như thế, tôi nhất định sẽ không nói lời động viên cậu ấy.
Sau khi tạm biệt Trần Tinh Nhiên, cậu ấy dặn đi dặn lại tôi rất nhiều lần: "Đêm sinh nhật cậu, nhất định nhất định phải đợi tớ."
Tôi cũng không biết cậu ấy muốn làm gì, thế nên không đáp lời lại. Sau khi nói lời tạm biệt liền quay lưng rời đi.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện được có rất nhiều tin nhắn được Thẩm Tinh gửi đến.
"Đừng nghe theo lời của Trần Tinh Nhiên."
Sau đó là một lời căn dặn: "Nhưng sắp tới cậu nhất định phải cẩn thận."
Tôi lại cảm thấy có chút kì lạ, tại vì sao hai người đều nhắc đến ngày sinh nhật tôi."
Tại vì sao Thẩm Tinh lại muốn tôi tránh xa Trần Tinh Nhiên, một câu tiết lộ cậu ấy cũng nói ra ngoài.
Hơn nữa, cậu ấy hình như không hề thích Trần Tinh Nhiên, nhưng có vẻ như cậu ấy vô cùng quen thuộc với vẻ ngoài của Trần Tinh Nhiên.
Thời gian cũng rất nhanh một tuần nữa lại đến, hôm nay là sinh nhật tôi. Sáng sớm mẹ đã nấu cho tôi một bát mì, còn thêm vào nó một quả trứng luộc.
"Chúc mừng bé ngoan của chúng ta đã lớn thêm một tuổi, đã tiến thêm một bước gần đến tuổi trưởng thành rồi."
"Đợi tối bố về sẽ có quà sinh nhật cho con, con chờ đi nha!"
Tôi vui vẻ gật đầu, nhanh chóng ăn hết bát mì rồi đi học. Vừa mới vào đến lớp học, Tiết Ninh đã lao đến ôm lấy tôi.
"Mạt Mạt, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
"Cho cậu này", cậu ấy tặng cho tôi một món quà được gói lại rất đẹp.
"Cảm ơn Ninh Ninh", tôi ngồi xuống bàn rồi đặt món quà bên trong bàn. Tôi vô cùng thích món quà này, vội nắm chặt lấy tay cậu ấy.
Khi tôi tập trung chú ý vào mọi thứ thì thấy ánh mắt của Thẩm Tinh vẫn luôn hướng về phía tôi.
Tôi không để ý mà liếc nhìn cánh cửa vài lần. Trong thâm tâm, thực sự đang mong chờ sự xuất hiện của một nhân vật nào đó.
Cả ngày hôm nay chẳng hề thấy Trần Tinh Nhiên xuất hiện. Tôi nhớ lại lời nói đêm qua của cậu ấy, đang tự hỏi trong lòng rốt cuộc là cậu ấy đang muốn làm cái quái gì đây.
Khoảnh khắc này, tôi đã đặt cơ ác mộng ở lại phía sau. Tạm quên đi nỗi sợ hãi mà Trần Tinh Nhiên mang đến cho tôi trong giấc mơ, bởi vì tôi nghĩ là chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có lẽ, tôi đã thật sự thích cậu ấy rồi.
9.
Lúc tan học cũng không thấy cậu ấy, đến lóp học cũng không thấy, tôi chán nản nằm trên bàn, cảm thấy có chút mệt mọi muốn ngủ.
Thẩm Tinh bước đến gõ tay lên bàn tôi.
"Cậu vẫn còn chưa đi sao?"
"Tớ", tôi vừa định nói là mình đang đợi Trần Tinh Nhiên thì lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Tinh.
"Tớ đã từng nhắc nhở cậu rồi, tránh xa cậu ấy ra."
Tôi thẫn thờ có chút không vui, vội đứng lên hỏi lại cậu ấy.
"Rốt cuộc là tại vì sao cậu lại muốn tớ tránh xa cậu ấy? Rốt cuộc là có chuyện gì mà tớ không thể biết. Cậu và Trần Tinh Nhiên rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?"
Cậu ấy có chút biểu khó hiểu trên gương mặt, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Nếu như cậu không tránh xa Trần Tinh Nhiên, thì cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Là tại vì tớ sao?", ánh mắt tôi chứa đầy sự nghi ngờ.
"Đúng thế", nói xong cậu ấy nhìn đồng hồ rồi vội vàng rời đi.
"Này cậu nói cho rõ ràng đi chứ."
Cậu ấy rời đi bỏ lại tôi một mình ở nguyên vị trí rất lâu chẳng thể nào định thần lại được.
Về đến nhà, mẹ nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự lo lắng của tôi: "Hôm nay ở trường học xảy ra chuyện gì sao, nói cho mẹ nghe xem."
Tôi bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa lấy từ trong cặp ra một quyển sách, lật hết trang này đến trang khác rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bố còn chưa tan làm ạ?"
"Bố con chắc hẳn sắp về rồi đấy", mẹ tôi ngước lên nhìn đồng hồ ở trên tường, đồng hồ đang chỉ con số 20h45p.
"Mẹ nhìn thấy bên ngoài dường như trời sắp mưa, mẹ đi ra ngoài đón bố con."
Tôi nghe thấy thế liền đặt quyển sách xuống: "Mẹ để con đi cho, mẹ cứ tiếp tục nấu bữa tối đi."
"Cũng được, vậy con đi đi, nhớ phải chú ý an toàn, đứng trước cửa nhà thôi đừng đi xa quá."
Từng lời khuyên của mẹ đi dần vào tai tôi, tôi gật gật đầu biểu thị sự trả lời đồng ý với mẹ.
Một đêm mùa hè lúc 21h đầy nóng bức, tiếng côn trùng kêu râm ran ở khắp nơi. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một vài tiếng sấm liên tục vang rền từ trời xa.
Có vẻ như, trời sắp mưa rất to. Tôi đi vội vàng, quên mang theo mắt kính, nên chỉ bước đi từng bước trước cổng nhà.
Tiếng sấm ngày một nhiều và càng lớn hơn, tôi vội vàng gắn tai nghe vào tai và bật một bài nhạc.
"Đổi lại cuộc đời còn lại, là tôi, không phải tôi."
Đột nhiên từ phía sau có một bàn tay bịt miệng tôi.
Tôi theo bản năng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đó, mùi mồ hôi cộng với mùi thuốc lá nồng nặc cứ thế xông thẳng vào mũi tôi.
Sau khi tôi không thể vùng vẫy được, người đàn ông nhanh chóng kéo lê tôi đến một bãi đậu xe bỏ hoang ở phía sau công trường gần đó.
Nỗi sợ hãi trong tôi lúc này cứ ngày một lớn và cứ cơn ác mộng ấy đã thực sự trở thành hiện thực.
Nhưng giờ phút này điều khiến cho tôi có chút hi vọng thở phào vì người này không phải là Trần Tinh Nhiên. Người hại tôi đúng thực không phải là cậu ấy.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều ôm thật chặt phía sau tôi, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ cầu cứu.
Đôi mắt tôi nhìn sang mọi phía, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó để có thể phản kháng lại. Và lúc người đàn ông đó vừa buông lỏng tôi ra, tôi nhanh chóng chạy đến tấm ván mà trước đó mình đã nhắm đến.
Không may là ông ta lại phát hiện được, túm lấy tóc tôi rồi hất mạnh xuống đất.
10.
Đầu tôi đau nhức choáng váng, ở trên trán tuôn ra một dòng chất lỏng ấm ấm.
Trong bãi đậu xe bỏ hoang này không có đèn điện, chính vì thế tôi chẳng thể nào nhìn ra được mặt ông ta. Tôi hét lên với tiếng đau xé ruột gan, nhưng không một ai có thể nghe thấy.
Người đàn ông bịt miệng tôi lại, trói chân tay tôi. Sức mạnh của ông ta rất lớn, cho dù tôi vùng vẫy đá ông ta mạnh đến mấy thì ông ta cũng không có chút sứt mẻ nào.
"Cuối cùng cũng tìm thấy được mày rồi", một âm giọng khàn đục, trầm xuống đến đáng sợ. Có vẻ như ông ta đã nhắm đến tôi từ rất lâu rồi.
Tôi bất lực chẳng thể cử động, cứ ở yên đó để nước mắt rơi xuống đầy tuyệt vọng.
"Mạt Mạt đi đón tôi nhưng giờ tôi lại không nhìn thấy con bé."
Là giọng của bố tôi.
Dường như tôi sắp nắm được vào cọng rơm cứu mạng nên đã dùng hết sức lực để vùng vẫy chống cự. Nhưng sau cùng tôi chỉ có thể vang lên một tiếng [u] đầy yếu ớt.
Tên đàn ông kia nhìn thấy tôi đột nhiên có phản ứng thì trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tôi. Tiếng bước chân phía ngoài ngày một xa dần, cứ như thế nỗi tuyệt vọng từng chút từng chút một len lỏi vào lòng tôi.
Tôi bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, người đàn ông vẫn bịt kín miệng tôi, rồi xé nát bộ đồng phục học sinh của tôi.
"M.á nó! Chất lượng đồng phục học sinh của trường trung học số 7 tốt đến mức khiến cho ông đây bị xước cả tay."
Âm giọng của người đàn ông kia lúc này có chút khàn khàn nhưng xen lẫn vào đó là một chút hưng phấn.
Tối đêm ấy, tôi sụp đổ hoàn toàn nằm co ro trong bãi đậu xe bỏ hoang, bên tai vẫn vang lên tiếng la hét khẩn thiết từ bên ngoài của bố mẹ.
Tên đàn ông kia nhặt một mảnh sắt nhọn trên mặt đất rồi đặt thẳng nó vào cổ tôi. Màu đỏ tươi thắm tỏa ra từng chút từng chút một trong đêm tối lạnh lùng đáng sợ.
Tôi cũng biết rõ kẻ phạm tội nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của pháp luật, thế nhưng tôi lại không còn đủ can đảm để đối mặt với cuộc sống.
Nhưng tôi cũng chợt nghĩ, nếu như nếu như có thể có người nào đó đến đây để cứu tôi thì tốt biết mấy.
Nếu như đêm nay, có người nào đó có thể nghe thấy được tiếng kêu cứu đầy yếu ớt, có một ai có thể cứu vớt được trái tim đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng thì thật sự tốt biết nhường nào.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, tôi còn chưa được ăn cơm tối cùng với bố mẹ của mình.
Tôi còn chưa mở quà mà Tiết Ninh đã tặng cho tôi. Tôi còn chưa nói với Trần Tinh Nhiên một câu rằng [Tớ thích cậu].
Vốn dĩ, tôi vẫn còn có thể sống được một cuộc sống rất lâu rất lâu cơ mà.
Giọng nói khàn khàn của một nữ sinh vang lên tiếng [Chậc].
"Trình Mạt."
Nghe thấy tên của mình, trái tim tôi như sắp thoát ra khỏi ngoài lồng ngực.
Bởi tôi nhìn ra được dáng vẻ không mấy thiện chí của mấy người nữ sinh kia. Càng ít chuyện thì càng tốt, tôi đứng dậy lấy cặp sách rồi nói với ông chủ cửa hàng: "Ông chủ, gói phần đó lại giúp cháu nhé."
Nhưng tôi lại chưa kịp để ý rằng một quyển vở đã rơi khỏi cặp của mình từ lúc nào.
Sau khi tôi rời đi, quyển vở được một nữ sinh tóc ngắn trong đám nữ sinh ở trong quán, cậu ấy chính là Thẩm Tinh. Vừa nhặt quyển vở lên biểu cảm trên gương mặt của cậu ấy có chút gì đó không rõ ràng.
Ngày hôm sau đến trường, tôi tìm đủ mọi cách để tránh mặt Trần Tinh Nhiên. Và chắc có lẽ cậu ấy cũng đã nhận ra được điều đó, nên đã đứng trước cửa nhà vệ sinh chặn tôi lại.
"Tại sao cậu lại tránh mặt tôi?"
Tôi đang có chút bực mình, thực sự không muốn có bất kì mối quan hệ gì với cậu ấy nữa.
"Đây là nhà vệ sinh nữ, cậu đứng ở đây không hay lắm đâu, phiền cậu tránh đường cho tớ đi."
Dường như cậu ấy không thể dự đoán trước được thái độ của tôi lại thay đổi lớn đến như vậy, nên chỉ đành lặng lẽ tránh sang một bên nhường đường cho tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng bản thân mình có thể đẩy Trần Tinh Nhiên ra bằng cách này, ai lại ngờ rằng cậu ấy thật sự rất cố chấp.
"Lại là đồ của Trần Tinh Nhiên mang đến, cái bàn học này của tôi sắp không còn chỗ trống nữa rồi."
Cậu ấy nhờ một người mang một đống quà vặt đến, thật trùng hợp là lần này không bị bỏ bom, những món này đều là món ăn yêu thích của tôi.
Khi kết thúc giờ học, Trần Tinh Nhiên vội đến lớp học của tôi, hỏi xem rằng trận bóng rổ chiều nay cậu ấy chơi tôi có đến xem không.
"Không đi, tớ còn một số bài tập vẫn chưa làm xong."
Cậu ấy cầm lấy tập giấy đang trên tay tôi lên xem: "Chăm chỉ thế này là muốn vượt qua tớ à?"
"Chỉ cần nói với tớ một tiếng là được rồi, sau này sẽ để cho cậu là số 1."
"Trần Tinh Nhiên, đừng có mà trêu đùa tớ nữa."
Tôi giật mạnh lại tập giấy: "Cậu có thể quay về lớp của mình rồi đó, các bạn học ở đây đều đang nhìn kìa, sẽ có ảnh hưởng xấu đấy."
"Tớ cứ đứng ở đây này, xem có ai dám nói câu nào không?"
Tôi cũng thật sự hết cách với cậu ấy rồi nên đành phớt lờ thôi.
Thấy tôi phớt lờ Trần Tinh Nhiên lại gõ liên tục vào bàn học của tôi.
"Này, oan gia sau này cậu chọn trường đại học nào đấy?"
"Tớ sẽ theo học trường đại học ở vùng này vì tớ không muốn xa nhà."
Trần Tinh Nhiên rơi vào trầm lặng: "Nếu như có cơ hội, tớ rất muốn đi đến miền Bắc, vì tớ rất muốn được ngắm tuyết."
Một lúc sau, cậu ấy nở nụ cười có phần gượng ép: "Nếu như đi đến miền Bắc thì hai chúng ta cũng không còn cách nào để gặp nhau rồi."
Nghe thế tôi lại lẩm bẩm: "Từ nơi này đến miền Bắc chỉ hơn có 2 nghìn km thôi, sao lại không có cơ hội gặp nhau?"
"Nói như thế là cậu cũng rất muốn được gặp tớ, sau này cũng thế đúng không?"
Lúc này tôi mới đột nhiên phát hiện lời của bản thân mình vừa nói có chút gì đó xa nghĩa lắm, thế nên đã ngập ngừng giải thích: "Không phải, ý của tớ...."
"Được rồi, không trêu cậu nữa, bạn học Trình Mạt à, lần sau tớ sẽ để cho cậu giành được hạng nhất."
Cậu ấy đứng dậy vẫy tay rời đi, nở nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng sáng làm chói cả mắt tôi.
7.
Tiết học đầu của buổi chiều, thầy giáo dẫn vào lớp một bạn học sinh mới.
Cậu ấy có mái tóc ngắn, bồng bềnh dáng người thọn gọn cao ráo, ngũ quan vô cùng thanh tú. Nhìn trông rất quen mắt...
Kết quả là khi cậu ấy mở miệng, tôi lại càng chắc chắn hơn.
Một chất giọng có chút khàn khàn của cậu ấy vang lên: "Chào các cậu, tớ là học sinh chuyển đến từ trường trung học số 3, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn."
Và lúc cậu ấy nói lời giới thiệu đó ánh mắt đang hướng nhìn thẳng về phía tôi.
Đêm hôm đó, tôi lại gặp phải ác mộng.
Nỗi sợ hãi sâu sắc khiến cho tôi như nghẹt thở ở trong giấc mơ, đó chính là một người đàn ông mà tôi không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt.
Ông ta bịt chặt miệng tôi, nắm chặt lấy tay chân của tôi khiến cho tôi chẳng thể nào cử động được.
Có người nào đó đang đến, nhưng tôi lại bị bịt kín miệng căn bản là không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
Nỗi tuyệt vọng đau đớn sợ hãi như đang nuốt chửng lấy tôi.
Trước khi tỉnh giấc, dường như tôi đã thoáng nhìn được khuôn mặt của Trần Tinh Nhiên.
Cả đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt lại được nữa, trong đầu tôi lúc này là hàng ngàn câu hỏi tại vì sao lại gặp phải giấc mơ như thế.
Tại sao lại gặp một giấc mơ thế này, tại sao lại là Trần Tinh Nhiên.
Thứ hai tuần sau chính là ngày sinh nhật của tôi, sáng sớm bố mẹ đã hỏi rằng tôi muốn món quà sinh nhật gì?
Tôi lúc này vẫn còn chưa thoát khỏi được cơn ác mộng, sau đó là nở một nụ cười có chút mệt mỏi: "Con chỉ muốn cả nhà mình cùng nhau ăn một bữa cơm thôi."
Bố mẹ chợt có chút sững sờ, ngay sau đó là đôi chút áy náy đang xuất hiện trên gương mặt của hai người.
Mẹ tôi vội bước đến ôm chặt lấy tôi: "Xin lỗi con Mạt Mạt, đều tại vì bố mẹ công việc quá bận rộn."
"Mạt Mạt, con yên tâm đợi sau khi kết thúc dự án này, sau này mỗi ngày bố đều sẽ ăn cơm ở nhà."
Lời nói của bố mẹ gần như xóa tan được một lớp sương mù dày đặc ở trong lòng tôi. Vì thế tôi đã rất vui vẻ mà ăn liền hai chiếc bánh bao.
Trong giờ thể dục, Tiết Ninh vội đến chỗ tôi rồi hỏi: "Mạt Mạt, sao cậu lại từ chối mạnh mẽ Trần Tinh Nhiên thế?"
Tôi không nói ra câu trả lời, chỉ luôn cảm thấy mỗi lần ở gần Trần Tinh Nhiên trong lòng tôi lại có chút cảm giác kì lạ.
Sau đó, Tiết Ninh lại hét lớn lên: "Không phải là cậu đã thích cậu ấy rồi chứ, đúng thật là một người con gái nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo mà."
Giọng nói to lớn của Tiết Ninh thu hút mọi sự chú ý của các bạn học xung quanh, bao gồm cả Thẩm Tinh.
Cậu ấy đã chuyển đến đây được một tuần rồi, nhưng lại chẳng hề thấy cậu ấy có bất kì hành động nào, lại càng không thấy được bất kì sự tiếp xúc nào giữa cậu ấy và Trần Tinh Nhiên.
Chỉ có một điều là cậu ấy thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi với ánh nhìn đầy khó hiểu nhưng không hề có chút gì gọi là ác ý.
Tôi vội vàng bước đến che miệng của Tiết Ninh: "Này cậu đừng có nói bừa như thế."
Tiết Ninh đưa tay chỉ về phía sân tập, một âm thanh ú ớ phát ra từ miệng của cậu ấy.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.
Trần Tinh Nhiên đang ở phía đó túm lấy cổ một nam sinh đi về phía cổng trường.
Tiết Ninh cũng lộ rõ vẻ đầy ngạc nhiên trên mặt: "Gần đây Trần Tinh Nhiên giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy."
"Ừ!", thật ra đến tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao.
"Nghe nói gần đây cậu ấy đánh nhau rất nhiều, đánh giống như không cần mạng sống ấy. Hai hôm trước không đến trường học là bởi vì đánh nhau đến mức bị gãy xương."
"Sao? Gãy xương? Nghiêm trọng đến thế sao?". Tôi hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.
"Haizz, cậu ấy chỉ bị gãy xương ngón tay thôi, người bị cậu ấy đánh còn phải nằm viện mấy tháng kia kìa."
"Có phần khó hiểu là những người mà cậu ấy đánh đều là những người ở bên ngoài không phải là nam sinh trong trường."
"Có điều là nhà cậu ấy nhiều tiền mà, lấy tiền ra thì mọi thứ đều có thể giải quyết êm xuôi."
Ngay lúc này, từ sâu bên trong tâm trí tôi, dáng vẻ vô cùng dữ tợn của Trần Tinh Nhiên đã thực sự xuất hiện. Nó vô cùng trùng khớp với khung cảnh đen tối trong cơn ác mộng tôi đã gặp phải.
Người trong cơn ác mộng kia đã tấn công sâu vào một tâm hồn đang vô cùng sợ hãi của tôi. Lẽ nào đó thật sự là Trần Tinh Nhiên sao?
Trong giây phút tôi đang rơi vào bế tắc, Thẩm Tinh bước lại gần về phía tôi nhẹ nhàng nói một câu khẽ vào tai ta.
"Tránh xa Trần Tinh Nhiên chút đi."
Giọng điệu mà cậu ấy nói với tôi không có vẻ như đang đe dọa, cũng không phải là một lời khiêu khích hay cảnh cáo, mà nó giống như là một lời nhắc nhở.
Có phải cậu ấy biết được vài điều gì không? Tại sao lại muốn tôi tránh xa Trần Tinh Nhiên.
8.
Ngày hôm đó lúc tan trường, Trần Tinh Nhiên đã đứng chặn tôi trước cổng trường.
"Tớ đưa cậu về nhà, lần trước cậu vẫn còn nợ tớ một bát tào phớ đấy."
Trong lòng tôi giống như có một chuông báo thức đang reo, tôi im lặng lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Thẩm Tinh.
Sau khi cậu ấy nói điều đó với tôi, quay về đã add friend tôi và nói rằng nếu Trần Tinh Nhiên làm gì với tôi thì phải nói với cậu ấy.
Tỏi hỏi có phải là cậu ấy biết được chuyện gì không, nhưng cậu ấy lại không trả lời.
"Này, oan gia à sau này cậu không cần trốn tránh tớ nữa đâu."
Giọng điệu trong lời nói của cậu ấy hết sức bình tĩnh.
Tôi quay đầu lại thoáng nhìn thấy được có vết bầm nơi khóe miệng của cậu ấy, lúc này lại có chút mềm lòng.
"Tại sao lại đánh nhau thế?"
Cậu ấy mỉm cười đầy ngạo nghễ rồi nhìn thẳng về phía trước: "Thích đánh thì đánh thôi, đánh nhau còn cần có lý do sao?"
"Này, oan gia, cậu có biết không, thật sự những người đó căn bản không hề thấy tớ là một thiên tài."
"Bọn họ cứ cho rằng tớ là một kẻ lập dị, cảm thấy tớ giống như một người bị bệnh tâm thần phân liệt. Vì chỉ có thế tớ mới có thể học rất tốt, làm ra những chuyện mà học sinh hư hỏng mới có thể làm được."
Tôi cười hướng về phía cậu ấy: "Ai cảm thấy thế chứ? Ngược lại tớ lại không thấy như thế."
"Tớ đã từng nhìn thấy qua được câu nói này [Những người mà không nghe được nhạc thì lúc nào cũng sẽ nghĩ rằng những người vũ công đang bị điên *]."
*Những người mà không nghe được nhạc thì lúc nào cũng sẽ nghĩ rằng những người vũ công đang bị điên: Con người luôn sống trong thế giới nhận thức của riêng mình và tùy tiện đo lường, phán xét một điều gì đó.
"Trần Tinh Nhiên, cậu thì giống như là một người vũ công đang nhảy múa trên sân khấu. Cho dù không ai biết lý do vì sao cậu lại nhảy múa, họ cũng chẳng thể để lọt vào tai những giai điệu âm nhạc và cũng chẳng rõ nguyên nhân đằng sau vụ việc này là gì. Chỉ cần cậu làm những chuyện không thẹn với lòng thì mọi chuyện đều là đúng cả."
Trần Tinh Nhiên lùi về sau một bước, yên tĩnh đứng đó nhìn tôi: "Oan gia à, có một chuyện rất quan trọng đang chờ tớ đi làm, nó có thể cứu được người mà tớ yêu thương, thế nhưng nó cũng phải trả một cái giá rất đắc."
"Dù thế nhưng tớ cảm thấy hoàn toàn đúng khi làm chuyện đó."
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy: "Trần Tinh Nhiên, trong tim của cậu đã có lựa trọn trước rồi đúng không?"
"Vậy thì cứ làm đi, không cần phải nghĩ đến hậu quả."
Cậu ấy nháy mắt rồi mỉm cười: "Đúng thế."
Cậu ấy lại nói tiếp: "Giả sử tớ gi.ết người thì sao? Cậu có còn cảm thấy tớ là một người tốt không?"
Tôi không để ý đến vì cứ nghĩ rằng cậu ấy đang nói đùa: "Gan cậu nhỏ thế, không dám đâu."
Tuy nhiên sau đó phải mất một thời gian rất lâu, tôi mới có thể hiểu rõ được ý nghĩa sâu sắc từ bên trong lời nói của cậu ấy.
Nếu như sớm biết mọi chuyện là như thế, tôi nhất định sẽ không nói lời động viên cậu ấy.
Sau khi tạm biệt Trần Tinh Nhiên, cậu ấy dặn đi dặn lại tôi rất nhiều lần: "Đêm sinh nhật cậu, nhất định nhất định phải đợi tớ."
Tôi cũng không biết cậu ấy muốn làm gì, thế nên không đáp lời lại. Sau khi nói lời tạm biệt liền quay lưng rời đi.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện được có rất nhiều tin nhắn được Thẩm Tinh gửi đến.
"Đừng nghe theo lời của Trần Tinh Nhiên."
Sau đó là một lời căn dặn: "Nhưng sắp tới cậu nhất định phải cẩn thận."
Tôi lại cảm thấy có chút kì lạ, tại vì sao hai người đều nhắc đến ngày sinh nhật tôi."
Tại vì sao Thẩm Tinh lại muốn tôi tránh xa Trần Tinh Nhiên, một câu tiết lộ cậu ấy cũng nói ra ngoài.
Hơn nữa, cậu ấy hình như không hề thích Trần Tinh Nhiên, nhưng có vẻ như cậu ấy vô cùng quen thuộc với vẻ ngoài của Trần Tinh Nhiên.
Thời gian cũng rất nhanh một tuần nữa lại đến, hôm nay là sinh nhật tôi. Sáng sớm mẹ đã nấu cho tôi một bát mì, còn thêm vào nó một quả trứng luộc.
"Chúc mừng bé ngoan của chúng ta đã lớn thêm một tuổi, đã tiến thêm một bước gần đến tuổi trưởng thành rồi."
"Đợi tối bố về sẽ có quà sinh nhật cho con, con chờ đi nha!"
Tôi vui vẻ gật đầu, nhanh chóng ăn hết bát mì rồi đi học. Vừa mới vào đến lớp học, Tiết Ninh đã lao đến ôm lấy tôi.
"Mạt Mạt, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
"Cho cậu này", cậu ấy tặng cho tôi một món quà được gói lại rất đẹp.
"Cảm ơn Ninh Ninh", tôi ngồi xuống bàn rồi đặt món quà bên trong bàn. Tôi vô cùng thích món quà này, vội nắm chặt lấy tay cậu ấy.
Khi tôi tập trung chú ý vào mọi thứ thì thấy ánh mắt của Thẩm Tinh vẫn luôn hướng về phía tôi.
Tôi không để ý mà liếc nhìn cánh cửa vài lần. Trong thâm tâm, thực sự đang mong chờ sự xuất hiện của một nhân vật nào đó.
Cả ngày hôm nay chẳng hề thấy Trần Tinh Nhiên xuất hiện. Tôi nhớ lại lời nói đêm qua của cậu ấy, đang tự hỏi trong lòng rốt cuộc là cậu ấy đang muốn làm cái quái gì đây.
Khoảnh khắc này, tôi đã đặt cơ ác mộng ở lại phía sau. Tạm quên đi nỗi sợ hãi mà Trần Tinh Nhiên mang đến cho tôi trong giấc mơ, bởi vì tôi nghĩ là chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có lẽ, tôi đã thật sự thích cậu ấy rồi.
9.
Lúc tan học cũng không thấy cậu ấy, đến lóp học cũng không thấy, tôi chán nản nằm trên bàn, cảm thấy có chút mệt mọi muốn ngủ.
Thẩm Tinh bước đến gõ tay lên bàn tôi.
"Cậu vẫn còn chưa đi sao?"
"Tớ", tôi vừa định nói là mình đang đợi Trần Tinh Nhiên thì lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Tinh.
"Tớ đã từng nhắc nhở cậu rồi, tránh xa cậu ấy ra."
Tôi thẫn thờ có chút không vui, vội đứng lên hỏi lại cậu ấy.
"Rốt cuộc là tại vì sao cậu lại muốn tớ tránh xa cậu ấy? Rốt cuộc là có chuyện gì mà tớ không thể biết. Cậu và Trần Tinh Nhiên rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?"
Cậu ấy có chút biểu khó hiểu trên gương mặt, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Nếu như cậu không tránh xa Trần Tinh Nhiên, thì cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Là tại vì tớ sao?", ánh mắt tôi chứa đầy sự nghi ngờ.
"Đúng thế", nói xong cậu ấy nhìn đồng hồ rồi vội vàng rời đi.
"Này cậu nói cho rõ ràng đi chứ."
Cậu ấy rời đi bỏ lại tôi một mình ở nguyên vị trí rất lâu chẳng thể nào định thần lại được.
Về đến nhà, mẹ nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự lo lắng của tôi: "Hôm nay ở trường học xảy ra chuyện gì sao, nói cho mẹ nghe xem."
Tôi bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa lấy từ trong cặp ra một quyển sách, lật hết trang này đến trang khác rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bố còn chưa tan làm ạ?"
"Bố con chắc hẳn sắp về rồi đấy", mẹ tôi ngước lên nhìn đồng hồ ở trên tường, đồng hồ đang chỉ con số 20h45p.
"Mẹ nhìn thấy bên ngoài dường như trời sắp mưa, mẹ đi ra ngoài đón bố con."
Tôi nghe thấy thế liền đặt quyển sách xuống: "Mẹ để con đi cho, mẹ cứ tiếp tục nấu bữa tối đi."
"Cũng được, vậy con đi đi, nhớ phải chú ý an toàn, đứng trước cửa nhà thôi đừng đi xa quá."
Từng lời khuyên của mẹ đi dần vào tai tôi, tôi gật gật đầu biểu thị sự trả lời đồng ý với mẹ.
Một đêm mùa hè lúc 21h đầy nóng bức, tiếng côn trùng kêu râm ran ở khắp nơi. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một vài tiếng sấm liên tục vang rền từ trời xa.
Có vẻ như, trời sắp mưa rất to. Tôi đi vội vàng, quên mang theo mắt kính, nên chỉ bước đi từng bước trước cổng nhà.
Tiếng sấm ngày một nhiều và càng lớn hơn, tôi vội vàng gắn tai nghe vào tai và bật một bài nhạc.
"Đổi lại cuộc đời còn lại, là tôi, không phải tôi."
Đột nhiên từ phía sau có một bàn tay bịt miệng tôi.
Tôi theo bản năng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đó, mùi mồ hôi cộng với mùi thuốc lá nồng nặc cứ thế xông thẳng vào mũi tôi.
Sau khi tôi không thể vùng vẫy được, người đàn ông nhanh chóng kéo lê tôi đến một bãi đậu xe bỏ hoang ở phía sau công trường gần đó.
Nỗi sợ hãi trong tôi lúc này cứ ngày một lớn và cứ cơn ác mộng ấy đã thực sự trở thành hiện thực.
Nhưng giờ phút này điều khiến cho tôi có chút hi vọng thở phào vì người này không phải là Trần Tinh Nhiên. Người hại tôi đúng thực không phải là cậu ấy.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều ôm thật chặt phía sau tôi, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ cầu cứu.
Đôi mắt tôi nhìn sang mọi phía, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó để có thể phản kháng lại. Và lúc người đàn ông đó vừa buông lỏng tôi ra, tôi nhanh chóng chạy đến tấm ván mà trước đó mình đã nhắm đến.
Không may là ông ta lại phát hiện được, túm lấy tóc tôi rồi hất mạnh xuống đất.
10.
Đầu tôi đau nhức choáng váng, ở trên trán tuôn ra một dòng chất lỏng ấm ấm.
Trong bãi đậu xe bỏ hoang này không có đèn điện, chính vì thế tôi chẳng thể nào nhìn ra được mặt ông ta. Tôi hét lên với tiếng đau xé ruột gan, nhưng không một ai có thể nghe thấy.
Người đàn ông bịt miệng tôi lại, trói chân tay tôi. Sức mạnh của ông ta rất lớn, cho dù tôi vùng vẫy đá ông ta mạnh đến mấy thì ông ta cũng không có chút sứt mẻ nào.
"Cuối cùng cũng tìm thấy được mày rồi", một âm giọng khàn đục, trầm xuống đến đáng sợ. Có vẻ như ông ta đã nhắm đến tôi từ rất lâu rồi.
Tôi bất lực chẳng thể cử động, cứ ở yên đó để nước mắt rơi xuống đầy tuyệt vọng.
"Mạt Mạt đi đón tôi nhưng giờ tôi lại không nhìn thấy con bé."
Là giọng của bố tôi.
Dường như tôi sắp nắm được vào cọng rơm cứu mạng nên đã dùng hết sức lực để vùng vẫy chống cự. Nhưng sau cùng tôi chỉ có thể vang lên một tiếng [u] đầy yếu ớt.
Tên đàn ông kia nhìn thấy tôi đột nhiên có phản ứng thì trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tôi. Tiếng bước chân phía ngoài ngày một xa dần, cứ như thế nỗi tuyệt vọng từng chút từng chút một len lỏi vào lòng tôi.
Tôi bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, người đàn ông vẫn bịt kín miệng tôi, rồi xé nát bộ đồng phục học sinh của tôi.
"M.á nó! Chất lượng đồng phục học sinh của trường trung học số 7 tốt đến mức khiến cho ông đây bị xước cả tay."
Âm giọng của người đàn ông kia lúc này có chút khàn khàn nhưng xen lẫn vào đó là một chút hưng phấn.
Tối đêm ấy, tôi sụp đổ hoàn toàn nằm co ro trong bãi đậu xe bỏ hoang, bên tai vẫn vang lên tiếng la hét khẩn thiết từ bên ngoài của bố mẹ.
Tên đàn ông kia nhặt một mảnh sắt nhọn trên mặt đất rồi đặt thẳng nó vào cổ tôi. Màu đỏ tươi thắm tỏa ra từng chút từng chút một trong đêm tối lạnh lùng đáng sợ.
Tôi cũng biết rõ kẻ phạm tội nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của pháp luật, thế nhưng tôi lại không còn đủ can đảm để đối mặt với cuộc sống.
Nhưng tôi cũng chợt nghĩ, nếu như nếu như có thể có người nào đó đến đây để cứu tôi thì tốt biết mấy.
Nếu như đêm nay, có người nào đó có thể nghe thấy được tiếng kêu cứu đầy yếu ớt, có một ai có thể cứu vớt được trái tim đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng thì thật sự tốt biết nhường nào.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, tôi còn chưa được ăn cơm tối cùng với bố mẹ của mình.
Tôi còn chưa mở quà mà Tiết Ninh đã tặng cho tôi. Tôi còn chưa nói với Trần Tinh Nhiên một câu rằng [Tớ thích cậu].
Vốn dĩ, tôi vẫn còn có thể sống được một cuộc sống rất lâu rất lâu cơ mà.