Chương 1 - Oan Gia, Tớ Sẽ Mãi Mãi Không Quên Cậu
1.
"Không phải là cậu nói không biết Trần Tinh Nhiên sao? Tớ dẫn cậu đến đó xem, cậu sẽ biết ngay thôi."
Sau giờ học Tiết Ninh vội vàng kéo tôi ra khỏi lớp, cả hai lướt vội qua hành làng từng phòng, rồi dừng lại ở trước bảng danh dự của trường.
Cô ấy giơ tay lên chỉ tay vào bức ảnh thứ hai ở ngay hàng đầu tiên, đó là bức ảnh của một chàng thiếu nhiên đẹp trai với nụ cười đầy ấm áp.
Ở ngay phía bên dưới là dòng chữ "Trần Tinh Nhiên, ngôi sao học tập". Ngay sát phía bên phải chính là ảnh của tôi.
"Đợi đã!", đột nhiên tôi thấy có gì đó không đúng.
"Trước đó bức ảnh được dán ở vị trí đó không phải là của nam sinh ấy, mà là ảnh của một nữ sinh lớp ba."
Tôi quay sang nhìn Tiết Ninh để xác nhận lại một lần nữa điều mình vừa nói.
Tiết Ninh nhìn về phía tôi bằng ánh mắt có vài phần kì lạ: "Mạt Mạt à, bảng danh dự này hai năm rồi chẳng hề thay đổi, người đứng ở vị trí đó vẫn luôn là Trần Tinh Nhiên."
"Mạt Mạt, cậu chỉ lo chú tâm vào việc học không để ý đến mấy thứ này thì cũng thôi đi. Lẽ nào đến người khiến cho cậu vạn năm làm lão nhị cậu cũng quên rồi sao?"
"Cậu ấy chính là học bá vô cùng nổi tiếng ở trường chúng ta, rất đẹp trai, thích đánh nhau nhưng không biết làm thế nào mà năm nào cũng ngồi vững vàng ở vị trí đầu tiên và nhận những giải thưởng một cách vô cùng dễ dàng."
"Bảng xếp hạng của trường đều dựa vào thành tích học tập mà ra, không hiểu vì sao mà thầy cô trong trường không làm gì được cậu ấy."
Tiết Ninh nhìn thấy tôi chẳng nói câu nào nên đã giải thích cho tôi.
"Mạt Mạt, cậu thật sự không nhớ gì cả sao?"
Tôi có chút bất lực chỉ biết lắc đầu nhìn cậu ấy.
Tiết Ninh vội vàng kéo một người bạn cùng lớp đang lướt qua rồi hỏi: "Cậu có nhìn thấy Trần Tinh Nhiên không?"
Bạn học kia đưa tay chỉ về phía sân bóng rổ: "Tớ vừa nhìn thấy cậu ấy ở đằng đấy."
"Thế hả, cảm ơn cậu nhé."
Tiết Ninh vừa xác nhận được sự tồn tại của Trần Tinh Nhiên, quay lại từng bước bước đến gần nắm lấy tay tôi.
"Cậu không sao chứ, Mạt Mạt?"
Tôi cố gắng hết sức để có thể nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Tại vì sao tôi lại không có một chút ấn tượng gì với Trần Tinh Nhiên thế?
Rốt cuộc là tôi bị làm sao thế này..?
2.
Trên đoạn đường về nhà sau buổi học, tôi luôn suy nghĩ về điều này.
Tâm hồn tôi lúc này như đang treo ngược trên cành cây, xém chút nữa là rơi tọt xuống cái hố của công trình đang thi công trước nhà hàng xóm.
Chợt có người nào đó kéo mạnh tay nhưng lúc tôi phản ứng lại thì chỉ thấy một chiếc đen đang bị ai đó kéo đi trong màn đêm.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy lo lắng tâm sự của tôi, ba tôi nhẹ nhàng hỏi: "Con bị làm sao thế, con gái ngoan của ba?"
Tôi nuốt một đũa thức ăn một bụng, vừa lắc đầu nhưng lại không thể chịu được mà mở miệng: "Ba ơi, con muốn hỏi ba một chuyện."
"Ba nói xem trên đời này có người nào thật sự bị mất trí nhớ không? Hoặc là một người đột nhiên bị mất đi một đoạn kí ức nào đó rồi quên đi một người. Mọi việc mọi chuyện người khác đều nhớ, chỉ riêng người đó là không thể nhớ được gì."
Ba nhìn chằm chằm vào tôi khẽ cười: "Con thế này là đang yêu đúng không?"
Mặt tôi lúc này đột nhiên đỏ bừng.
"Sao chứ ba ơi, chuyện này ở đâu ra được chứ!"
Tôi giả vờ giận dỗi, bỏ bát cơm xuống bàn rồi lặng lẽ quay về phòng.
Chỉ vừa mới quay lưng đi, bố tôi lại ở phía sau mà trêu chọc: "Có bạn trai thì phải nói cho ba biết đấy, ba sẽ chấm điểm chàng trai đó giúp con."
Mẹ tôi lúc này ở một bên mà quở trách: "Việc quan trọng với con bé giờ đây là việc học, lúc ăn cơm mà cũng không ngăn được cái miệng của ông lại nữa."
Tôi nhanh chóng chạy về phòng rồi đóng cửa lại cách ly với mọi tiếng ồn bên ngoài.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi vội lấy điện thoại ra và nhanh chóng truy cập vào bảng tin của trường. Tôi cặm cụi nhập thông tin vào thanh tìm kiếm ba chữ [Trần Tinh Nhiên] và kết quả là có hàng trăm bài viết được hiện ra.
Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy được tất cả bài viết đều khen cậu ấy, cậu ấy rất đẹp trai, cậu ấy rất giỏi. Tôi bĩu môi, kiểu nam sinh thế này chỉ có trong truyện ngôn tình mới có thôi.
Mọi chuyện xảy ra chắc là do tôi ngủ không ngon, có lẽ ngày mai thức dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi.
Và ngay trong đêm, tôi gặp một cơn á.c mộng. Tôi nằm mơ thấy bản thân bị một người kéo đi ở trong đêm tối, dù tôi có gào thét tuyệt vọng thì cũng chẳng có ai đến cứu tôi.
Tiếp theo đó lại là một cảnh tượng khác, một cậu con trai mình đầy thương tích đang ngồi tựa vào tôi, cậu ấy hình như là đang khóc. Tiếng khóc của nức nở của cậu ấy khiến cho trái tim tôi quặn thắt, rốt cuộc thì cậu ấy là ai?
Sáng ngày hôm sau, tôi cố gắng bình ổn mọi tâm trạng của bản thân. Vừa bước đến trường lại nghe được rất nhiều tiếng ồn ở phía ngoài hành lang.
"Đừng giành đừng giành, đó là sách của anh Nhiên đó!"
"Đưa tôi xem với."
"Anh Nhiên, anh cũng xem truyện ngôn tình sao?"
Một vài nam sinh đang vui đùa phía trước của lớp.
"Đừng có giành nữa, xem cái gì mà xem", từ xa vang lên giọng lạnh lùng của một nam sinh, có vẻ có chút tức giận.
Tôi vừa mới bước đến cửa phòng lớp hai - bảy, đang định đến để tìm bạn tôi, đột nhiên lại gặp phải [tai họa từ trên trời rơi xuống].
Vừa có một quyển sách chẳng biết ở đâu rơi thẳng vào đầu tôi.
3.
Tôi rên rỉ trong đau đớn, ôm đầu cúi xuống nhặt quyển sách lên. Tôi nhìn nhóm nam sinh kia với đôi mắt đầy giận dữ.
Thật không ngờ rằng bọn họ đều vẫy tay mà phủ sạch tội: "Không phải tớ đâu."
"Cũng không phải tớ nha."
"Là anh Nhiên đã ném đấy."
Tên thủ phạm đang đứng dựa vào gốc tường, trong nháy mắt đã nhìn thấy được tôi nhưng cậu ấy vẫn cứ đứng ở đó. Dáng vẻ cậu ấy có chút sững sờ hướng một đôi mắt đen nhìn chằm chằm về tôi.
Đợi mãi vẫn chưa thấy cậu ấy xin lỗi, tôi cau mày nói: "Thật là chẳng có phép lịch sự."
Sau khi nhận lấy quyển sách từ tay tôi, nam sinh kia mới định thần trở lại, mau mắt lẹ tay vội lấy quyển sách được ném từ phía tôi.
Khúc nhạc đệm buổi sáng bắt đầu một ngày làm tôi có chút không vui, tôi lấy tay sờ nhẹ lên trán, có một vết sưng tấy lên vô cùng đau khi chạm vào nó.
"Người gì không biết? Làm người ta bị thương còn chẳng biết nói một câu xin lỗi", tôi bỉu môi lẩm bẩm.
Tiết Ninh bước đến dựa sát vào người tôi rồi hỏi: "Ai đã chọc giận đến bạn học Trịnh Mạt tính tình dễ thương của chúng ta thế?"
Tiết Ninh vừa nhắc đến tôi lại càng thấy tức, đôi tay chỉnh lại xấp giấy tài liệu như một sự trút giận.
"Sáng nay có một nam sinh ở phòng lớp hai - bảy ném quyển sách thẳng vào đầu tớ mà chẳng nói được một câu xin lỗi."
"Đúng thật là chẳng có tí lịch sự nào."
Tiết Ninh vừa nghe xong lại cười khúc khích: "Mạt Mạt cậu tức giận lên chẳng khác gì một chiếc bánh bao nhũng nước ấy."
Tôi quay sang trừng mắt với cậu ấy: "Ý của cậu là nhìn tớ rất giống với người dễ bị bắt nạt đúng không?"
"Không hề, không hề. Tớ đang khen cậu đáng yêu mà."
"Lớp hai - bảy hả, nói với tớ là ai đi, tớ đi đòi lại công đạo cho cậu."
Tôi nhớ lại một chút: "Hình như các nam sinh khác gọi cậu ấy là anh Nhiên."
"Tớ nhớ ra rồi, chính là nam sinh mà hôm qua cậu dẫn tớ đến xem cậu ấy trên bảng danh dự của trường."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu mình, sau khi nhớ ra mới biết hóa ra người đó chính là Trần Tinh Nhiên.
"Tớ cũng cảm thấy cậu ấy nợ tớ một lời xin lỗi, đợi lát nữa cậu cùng đi với tớ đến tìm cậu ấy nhé Ninh Ninh."
Tiết Ninh vội cười lớn: "Mạt Mạt, không cần đâu, hình như cậu ấy tự đầu thú rồi."
Tiết Ninh chỉ tay về phía sau cửa phòng học, có một dáng hình cao lớn đang đứng sừng sững ở đấy.
4.
"Cậu tìm tôi à?"
Sự xuất hiện của Trần Tinh Nhiên tạo ra vài sự rối loạn không nhỏ. Ở bên cạnh cửa sổ, có một nhóm học sinh đang đứng đợi ở đó để xem kịch hay.
"Tôi là Trần Tinh Nhiên, chuyện của lúc sáng là tôi không đúng. Thật lòng xin lỗi cậu."
Thật sự tôi cũng không hề nghĩ đến việc cậu ấy lại đến đây để xin lỗi. Thái độ của cậu ấy chân thành như thế, tôi cũng không thể nói gì nhiều.
"À không sao rồi."
Trần Tinh Nhiên bỗng cúi người xuống, khuôn mặt đầy sự xinh đẹp đến tiến gần về phía tôi, khẽ thì thầm.
"Không đánh thì không quen nhau, vậy...tôi có thể làm quen với cậu được không, bạn học?"
Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy quá gần, tôi quay đầu đẩy nhẹ cậu ấy ra: "Trịnh Mạt, chính là mạt trong hoa nhài."
* Giải thích:
Tên của nữ chính: 郑茉 - chữ mạt là lấy theo từ Hán Việt
Hoa nhài, lài: 茉莉
Trần Tinh Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, vội đặt một chiếc túi vào trong tay tôi.
"Đây là gì thế, tôi không cần đâu."
"Bánh kem dâu tây đấy, không phải nữ sinh các cậu đều thích ăn cái này sao?"
Kì thực là tôi bị dị ứng với kem tươi, hơn nữa tôi cũng không thích ăn ngọt.
"Vô sự hiến ân cần *"
* Vô sự hiến ân cần: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ cậu ấy như thế, tôi đột nhiên lại không nỡ từ chối, chỉ biết đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh đó.
"Cảm ơn nhé."
Giữa những tiếng reo hò, tôi chợt đỏ mặt quay về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống lại vô tình liếc mắt qua cửa sổ, cậu ấy vẫn còn đứng ở đó, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, dường như chẳng hề để tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Và cứ như thế, dường như Trần Tinh Nhiên đã dần đi vào cuộc sống của tôi.
"Bạn học Trịnh Mạt, cậu đến xem tôi chơi bóng nhá."
Tôi vừa đi đổ rác ngang qua sân bóng rổ, đã bị cậu ấy giữ chân lại.
"Đồ tự luyến", tôi hạ thấp giọng xuống khịa lại cậu ấy.
Cậu ấy chợt mỉm cười, ném quả bóng rổ vào sân, vội cầm lấy túi rác trên tay tôi đi thẳng về phía trước.
"Này, cậu làm gì đấy."
"Đang lấy lòng cậu đấy, oan gia à."
Lời nói của tôi bỗng nhiên bị nghẹn lại trọng cổ, gương mặt đỏ bừng đầy căng thẳng. Chẳng bao lâu, trong trường đã lan truyền tin đồn rằng tôi và Trần Tinh Nhiên đang yêu nhau.
"Thầy ơi, không phải đâu, em chỉ nói chuyện vài câu với cậu ấy thôi."
Bên văn phòng trường, tôi và Trần Tinh Nhiên đang đứng cạnh bên nhau. Cậu ấy đứng với vẻ mặt bình thản thờ ơ, đút hai tay vào túi quần chẳng hề để ý đến chuyện gì.
"Thằng chóa nào dám tung tin đồn nhảm, đợi đó tôi tóm cổ nó ra."
Thầy hiệu trưởng đứng đó, ho lớn hai tiếng phát ra giọng điệu có chút dỗ dành: "Bạn học Trần Tinh Nhiên, mặc dù là kết quả học tập của em rất cao. Nhưng khi ở trường em vẫn nên chú ý đến lời nói và hành động, để còn làm gương cho các bạn học khác nữa."
"Ồ, thế sao ạ? Em sợ là các bạn khác chẳng học hỏi nâng cao thành tích được đâu. IQ là thứ đâu phải ai cũng có."
"Nếu không thì đã không làm ra chuyện này."
Cậu ấy quả thật rất kiêu ngạo, ngỗ ngược rất giống với lời mà các bạn học khác nói. Chỉ có điều cậu ấy thực sự là có khí chất.
Sau cùng thầy hiệu trưởng yêu cầu bọn tôi viết bản kiểm điểm và giải thích rõ ràng sự việc trên. Để chứng minh bản thân mình vô tội, tôi đành phải chấp nhận mà thôi.
Trần Tinh Nhiên đi theo tôi đến căng tin trước cổng trường để mua vở viết kiểm điểm.
"Này, oan gia, sao cậu nghe lời thế chứ, bảo cậu viết là cậu viết à?"
Nghe thấy cách cậu ấy xưng hô, tôi cau mày hỏi một cách chân thành: "Lẽ nào cậu không viết à?"
Cậu ấy dừng lại khoảng 2s, vội chìa tay ra lấy quyển vở từ tay tôi: "Viết, phải viết chứ."
Lúc thanh toán tiền, Trần Tinh Nhiên vội vàng bước lướt qua tôi thanh toán, tôi nhất quyết trả tiền lại nhưng cậu ấy không chịu nhận."
"Tôi không nhận tiền mặt, nếu như cậu nhất quyết muốn trả, thì khao tôi ăn một bữa tào phớ ngọt ở Lưu Ký đi."
Lưu Ký là quán ăn nằm trên đường về nhà của tôi, tôi nghĩ mình cũng tiện đường nên đã gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, phải nhớ kĩ đó, tôi tên là Trần Tinh Nhiên."
Tôi bĩu môi đáp lời: "Sớm đã nhớ kĩ rồi, tên của cậu không khó nhớ đâu."
Nhưng vừa quay qua thì chợt nhìn thấy được khóe miệng cậu ấy đang nhếch dần lên cùng với sự cô đơn bên trong ánh mắt.
5.
Trong lúc phát bản tin của trường vào buổi tối, tôi định đến đó với bản kiểm điểm mà mình đã viết. Nhưng lại nghe được âm thanh phát ra từ radio của lớp, đó chính là giọng Trần Tinh Nhiên.
"Chào buổi tối mọi người, tôi là Trần Tinh Nhiên, học sinh lớp hai - bảy. Gần đây có xuất hiện một vài tin đồn giữa tôi và bạn học Trình Mạt học sinh lớp hai - một, đó chỉ là những tin đồn thất thiệt, có một vài người đã tung tin đồn để gây sự.
"Tôi muốn nói rõ rằng, tôi và bạn học Trình Mạt không hề có mối quan hệ yêu đương, mà là..."
Đột nhiên cậu ấy dừng lại, tôi lại dự cảm có gì đó không ổn đang đến gần.
"Mà là tôi đang theo đuổi cô ấy.."
Trong phút chốc, cả lớp im lặng đến đáng sợ rồi quay đi lại ồn ào chẳng khác gì một vụ nổ lớn. Ngay cả Tiết Ninh cậu ấy cũng hào hứng nhảy múa: "Không phải chứ, Mạt Mạt, chuyện bắt đầu từ khi nào thế?"
"Tên ch.ết tiệt Trần Tinh Nhiên kia đang khiến cho rất nhiều nữ sinh trong lớp hai - bảy tan nát cõi lòng."
Có một vài lời nói từ phía bàn đằng sau: "Không chỉ có lớp hai - bảy đâu, mà danh tiếng của Trần Tinh Nhiên đâu chỉ khiến cho mỗi nữ sinh trường này mê muội mà còn có nữ sinh của trường khác nữa."
Và cũng là một người có liên quan đến chuyện này, tôi lại cảm thấy chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn rất tức giận.
Tôi giận sự cao ngạo phách lối của Trần Tinh Nhiên, giận cậu ấy đã không hề bàn trước chuyện này với tôi, giận cậu ấy vì lý do gì vì mà lại thích tôi.
Lúc tôi bước đến phòng truyền thông của trường, Trần Tinh Nhiên đã đứng trước ở đó dựa vào cửa chờ tôi. Tôi tức giận đến mức không thể nói được gì, nước mắt cứ thế mà rơi xuống ướt đẫm má.
Nhìn thấy tôi khóc, Trần Tinh Nhiên lại vô cùng hoảng sợ.
"Này, cậu sao thế, khóc gì chứ."
Tôi ném bản kiểm điểm đang cầm trên tay vào người cậu ấy rồi quay đầu bỏ đi.
Trần Tinh Nhiên có chút bối rối, nhưng cậu ấy thông minh đến thế nên rất nhanh phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra. Tôi trốn trên bục chào cờ trong sân, len lén lau đi dòng nước mắt, vừa khóc mà lại vừa tức sao tuyến lệ mình lại có nhiều nước mắt đến thế chứ. Có cái gì đâu mà phải khóc, bánh bèo quá rồi đấy.
Nhưng tôi thật sự không muốn bản thân trở thành trung tâm của sự chú ý, tôi thật sự không thích có nhiều ánh mắt cứ dán chặt lên người mình.
"Trình Mạt, xin lỗi cậu", Trần Tinh Nhiên vừa đuổi kịp đến, vừa nói vừa thở hổn hển.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn đến cậu ấy bực tức đáp lời: "Cậu có biết là cậu sai ở đâu không mà xin lỗi?"
Trần Tinh Nhiên cụp mặt xuống: "Tớ chỉ biết, nếu như thấy cậu buồn thì đấy chinh là lỗi tớ gây ta."
Trái tim tôi đột nhiên ngừng đập, sau đó lại phát cuồng đập thình thịch chẳng khác gì một cái trống, chính là bởi vì câu nói này của cậu ấy sao?
Vừa tan buổi học tối, tôi cố ý không đợi Trần Tinh Nhiên, vội vàng thu dọn cặp sách rồi rời đi.
Đến buổi học tối của ngày hôm sau, tôi ra về vào khoảng 20h30, lúc này trên đường về có chút vắng vẻ. Tôi đang bước đi thong thả đột nhiên bên tai vang lên âm thanh của tiếng côn trùng đang kêu.
Không biết tại vì sao tôi lại nghĩ đến cơn ác mộng của đêm hôm đó. Khung cảnh trên đường lúc này có phần rất giống với con đường trong cơn ác mộng.
Trong lòng tôi lại có chút bất an, tôi nắm thật chặt quai cặp rồi cố bước đi một cách nhanh hơn.
Đi được vài bước, tôi ngẩng đầu lên thì thấy đèn của Lưu Ký vẫn còn đang sáng, chợt nhớ đến lời hứa đã hứa với Trần Tinh Nhiên. Vậy là dừng bước rồi đi vào bên trong quán.
Bên trong quán lúc này, vẫn còn một bàn bốn bạn nữ sinh mặc đồng phục của trường trung học số 3 đang ngồi đó. Tôi bước vào ánh nhìn của họ lập tức hướng thẳng về tôi.
Cứ bị nhìn chằm chằm khiến cho tôi thấy không thoải mái, nên đành bấm bụng mà bước đến ngồi ở bàn phía sau họ.
Ở phía sau tôi nghe rất rõ ràng từng lời mà họ nói: "Thẩm Tinh, cậu thật sự muốn chuyển trường à?"
"Đương nhiên, Trần Tinh Nhiên đang học ở đó thì tớ cũng phải ở đó."
Tôi sững người một lúc lâu khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.
"Cậu chưa nghe gì sao, Trần Tinh Nhiên đang theo đuổi một nữ sinh ở trường của họ đấy."
"Hình như tên là cái gì Trình Mạt thì phải."
"Không phải là cậu nói không biết Trần Tinh Nhiên sao? Tớ dẫn cậu đến đó xem, cậu sẽ biết ngay thôi."
Sau giờ học Tiết Ninh vội vàng kéo tôi ra khỏi lớp, cả hai lướt vội qua hành làng từng phòng, rồi dừng lại ở trước bảng danh dự của trường.
Cô ấy giơ tay lên chỉ tay vào bức ảnh thứ hai ở ngay hàng đầu tiên, đó là bức ảnh của một chàng thiếu nhiên đẹp trai với nụ cười đầy ấm áp.
Ở ngay phía bên dưới là dòng chữ "Trần Tinh Nhiên, ngôi sao học tập". Ngay sát phía bên phải chính là ảnh của tôi.
"Đợi đã!", đột nhiên tôi thấy có gì đó không đúng.
"Trước đó bức ảnh được dán ở vị trí đó không phải là của nam sinh ấy, mà là ảnh của một nữ sinh lớp ba."
Tôi quay sang nhìn Tiết Ninh để xác nhận lại một lần nữa điều mình vừa nói.
Tiết Ninh nhìn về phía tôi bằng ánh mắt có vài phần kì lạ: "Mạt Mạt à, bảng danh dự này hai năm rồi chẳng hề thay đổi, người đứng ở vị trí đó vẫn luôn là Trần Tinh Nhiên."
"Mạt Mạt, cậu chỉ lo chú tâm vào việc học không để ý đến mấy thứ này thì cũng thôi đi. Lẽ nào đến người khiến cho cậu vạn năm làm lão nhị cậu cũng quên rồi sao?"
"Cậu ấy chính là học bá vô cùng nổi tiếng ở trường chúng ta, rất đẹp trai, thích đánh nhau nhưng không biết làm thế nào mà năm nào cũng ngồi vững vàng ở vị trí đầu tiên và nhận những giải thưởng một cách vô cùng dễ dàng."
"Bảng xếp hạng của trường đều dựa vào thành tích học tập mà ra, không hiểu vì sao mà thầy cô trong trường không làm gì được cậu ấy."
Tiết Ninh nhìn thấy tôi chẳng nói câu nào nên đã giải thích cho tôi.
"Mạt Mạt, cậu thật sự không nhớ gì cả sao?"
Tôi có chút bất lực chỉ biết lắc đầu nhìn cậu ấy.
Tiết Ninh vội vàng kéo một người bạn cùng lớp đang lướt qua rồi hỏi: "Cậu có nhìn thấy Trần Tinh Nhiên không?"
Bạn học kia đưa tay chỉ về phía sân bóng rổ: "Tớ vừa nhìn thấy cậu ấy ở đằng đấy."
"Thế hả, cảm ơn cậu nhé."
Tiết Ninh vừa xác nhận được sự tồn tại của Trần Tinh Nhiên, quay lại từng bước bước đến gần nắm lấy tay tôi.
"Cậu không sao chứ, Mạt Mạt?"
Tôi cố gắng hết sức để có thể nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Tại vì sao tôi lại không có một chút ấn tượng gì với Trần Tinh Nhiên thế?
Rốt cuộc là tôi bị làm sao thế này..?
2.
Trên đoạn đường về nhà sau buổi học, tôi luôn suy nghĩ về điều này.
Tâm hồn tôi lúc này như đang treo ngược trên cành cây, xém chút nữa là rơi tọt xuống cái hố của công trình đang thi công trước nhà hàng xóm.
Chợt có người nào đó kéo mạnh tay nhưng lúc tôi phản ứng lại thì chỉ thấy một chiếc đen đang bị ai đó kéo đi trong màn đêm.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy lo lắng tâm sự của tôi, ba tôi nhẹ nhàng hỏi: "Con bị làm sao thế, con gái ngoan của ba?"
Tôi nuốt một đũa thức ăn một bụng, vừa lắc đầu nhưng lại không thể chịu được mà mở miệng: "Ba ơi, con muốn hỏi ba một chuyện."
"Ba nói xem trên đời này có người nào thật sự bị mất trí nhớ không? Hoặc là một người đột nhiên bị mất đi một đoạn kí ức nào đó rồi quên đi một người. Mọi việc mọi chuyện người khác đều nhớ, chỉ riêng người đó là không thể nhớ được gì."
Ba nhìn chằm chằm vào tôi khẽ cười: "Con thế này là đang yêu đúng không?"
Mặt tôi lúc này đột nhiên đỏ bừng.
"Sao chứ ba ơi, chuyện này ở đâu ra được chứ!"
Tôi giả vờ giận dỗi, bỏ bát cơm xuống bàn rồi lặng lẽ quay về phòng.
Chỉ vừa mới quay lưng đi, bố tôi lại ở phía sau mà trêu chọc: "Có bạn trai thì phải nói cho ba biết đấy, ba sẽ chấm điểm chàng trai đó giúp con."
Mẹ tôi lúc này ở một bên mà quở trách: "Việc quan trọng với con bé giờ đây là việc học, lúc ăn cơm mà cũng không ngăn được cái miệng của ông lại nữa."
Tôi nhanh chóng chạy về phòng rồi đóng cửa lại cách ly với mọi tiếng ồn bên ngoài.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi vội lấy điện thoại ra và nhanh chóng truy cập vào bảng tin của trường. Tôi cặm cụi nhập thông tin vào thanh tìm kiếm ba chữ [Trần Tinh Nhiên] và kết quả là có hàng trăm bài viết được hiện ra.
Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy được tất cả bài viết đều khen cậu ấy, cậu ấy rất đẹp trai, cậu ấy rất giỏi. Tôi bĩu môi, kiểu nam sinh thế này chỉ có trong truyện ngôn tình mới có thôi.
Mọi chuyện xảy ra chắc là do tôi ngủ không ngon, có lẽ ngày mai thức dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi.
Và ngay trong đêm, tôi gặp một cơn á.c mộng. Tôi nằm mơ thấy bản thân bị một người kéo đi ở trong đêm tối, dù tôi có gào thét tuyệt vọng thì cũng chẳng có ai đến cứu tôi.
Tiếp theo đó lại là một cảnh tượng khác, một cậu con trai mình đầy thương tích đang ngồi tựa vào tôi, cậu ấy hình như là đang khóc. Tiếng khóc của nức nở của cậu ấy khiến cho trái tim tôi quặn thắt, rốt cuộc thì cậu ấy là ai?
Sáng ngày hôm sau, tôi cố gắng bình ổn mọi tâm trạng của bản thân. Vừa bước đến trường lại nghe được rất nhiều tiếng ồn ở phía ngoài hành lang.
"Đừng giành đừng giành, đó là sách của anh Nhiên đó!"
"Đưa tôi xem với."
"Anh Nhiên, anh cũng xem truyện ngôn tình sao?"
Một vài nam sinh đang vui đùa phía trước của lớp.
"Đừng có giành nữa, xem cái gì mà xem", từ xa vang lên giọng lạnh lùng của một nam sinh, có vẻ có chút tức giận.
Tôi vừa mới bước đến cửa phòng lớp hai - bảy, đang định đến để tìm bạn tôi, đột nhiên lại gặp phải [tai họa từ trên trời rơi xuống].
Vừa có một quyển sách chẳng biết ở đâu rơi thẳng vào đầu tôi.
3.
Tôi rên rỉ trong đau đớn, ôm đầu cúi xuống nhặt quyển sách lên. Tôi nhìn nhóm nam sinh kia với đôi mắt đầy giận dữ.
Thật không ngờ rằng bọn họ đều vẫy tay mà phủ sạch tội: "Không phải tớ đâu."
"Cũng không phải tớ nha."
"Là anh Nhiên đã ném đấy."
Tên thủ phạm đang đứng dựa vào gốc tường, trong nháy mắt đã nhìn thấy được tôi nhưng cậu ấy vẫn cứ đứng ở đó. Dáng vẻ cậu ấy có chút sững sờ hướng một đôi mắt đen nhìn chằm chằm về tôi.
Đợi mãi vẫn chưa thấy cậu ấy xin lỗi, tôi cau mày nói: "Thật là chẳng có phép lịch sự."
Sau khi nhận lấy quyển sách từ tay tôi, nam sinh kia mới định thần trở lại, mau mắt lẹ tay vội lấy quyển sách được ném từ phía tôi.
Khúc nhạc đệm buổi sáng bắt đầu một ngày làm tôi có chút không vui, tôi lấy tay sờ nhẹ lên trán, có một vết sưng tấy lên vô cùng đau khi chạm vào nó.
"Người gì không biết? Làm người ta bị thương còn chẳng biết nói một câu xin lỗi", tôi bỉu môi lẩm bẩm.
Tiết Ninh bước đến dựa sát vào người tôi rồi hỏi: "Ai đã chọc giận đến bạn học Trịnh Mạt tính tình dễ thương của chúng ta thế?"
Tiết Ninh vừa nhắc đến tôi lại càng thấy tức, đôi tay chỉnh lại xấp giấy tài liệu như một sự trút giận.
"Sáng nay có một nam sinh ở phòng lớp hai - bảy ném quyển sách thẳng vào đầu tớ mà chẳng nói được một câu xin lỗi."
"Đúng thật là chẳng có tí lịch sự nào."
Tiết Ninh vừa nghe xong lại cười khúc khích: "Mạt Mạt cậu tức giận lên chẳng khác gì một chiếc bánh bao nhũng nước ấy."
Tôi quay sang trừng mắt với cậu ấy: "Ý của cậu là nhìn tớ rất giống với người dễ bị bắt nạt đúng không?"
"Không hề, không hề. Tớ đang khen cậu đáng yêu mà."
"Lớp hai - bảy hả, nói với tớ là ai đi, tớ đi đòi lại công đạo cho cậu."
Tôi nhớ lại một chút: "Hình như các nam sinh khác gọi cậu ấy là anh Nhiên."
"Tớ nhớ ra rồi, chính là nam sinh mà hôm qua cậu dẫn tớ đến xem cậu ấy trên bảng danh dự của trường."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu mình, sau khi nhớ ra mới biết hóa ra người đó chính là Trần Tinh Nhiên.
"Tớ cũng cảm thấy cậu ấy nợ tớ một lời xin lỗi, đợi lát nữa cậu cùng đi với tớ đến tìm cậu ấy nhé Ninh Ninh."
Tiết Ninh vội cười lớn: "Mạt Mạt, không cần đâu, hình như cậu ấy tự đầu thú rồi."
Tiết Ninh chỉ tay về phía sau cửa phòng học, có một dáng hình cao lớn đang đứng sừng sững ở đấy.
4.
"Cậu tìm tôi à?"
Sự xuất hiện của Trần Tinh Nhiên tạo ra vài sự rối loạn không nhỏ. Ở bên cạnh cửa sổ, có một nhóm học sinh đang đứng đợi ở đó để xem kịch hay.
"Tôi là Trần Tinh Nhiên, chuyện của lúc sáng là tôi không đúng. Thật lòng xin lỗi cậu."
Thật sự tôi cũng không hề nghĩ đến việc cậu ấy lại đến đây để xin lỗi. Thái độ của cậu ấy chân thành như thế, tôi cũng không thể nói gì nhiều.
"À không sao rồi."
Trần Tinh Nhiên bỗng cúi người xuống, khuôn mặt đầy sự xinh đẹp đến tiến gần về phía tôi, khẽ thì thầm.
"Không đánh thì không quen nhau, vậy...tôi có thể làm quen với cậu được không, bạn học?"
Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy quá gần, tôi quay đầu đẩy nhẹ cậu ấy ra: "Trịnh Mạt, chính là mạt trong hoa nhài."
* Giải thích:
Tên của nữ chính: 郑茉 - chữ mạt là lấy theo từ Hán Việt
Hoa nhài, lài: 茉莉
Trần Tinh Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, vội đặt một chiếc túi vào trong tay tôi.
"Đây là gì thế, tôi không cần đâu."
"Bánh kem dâu tây đấy, không phải nữ sinh các cậu đều thích ăn cái này sao?"
Kì thực là tôi bị dị ứng với kem tươi, hơn nữa tôi cũng không thích ăn ngọt.
"Vô sự hiến ân cần *"
* Vô sự hiến ân cần: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ cậu ấy như thế, tôi đột nhiên lại không nỡ từ chối, chỉ biết đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh đó.
"Cảm ơn nhé."
Giữa những tiếng reo hò, tôi chợt đỏ mặt quay về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống lại vô tình liếc mắt qua cửa sổ, cậu ấy vẫn còn đứng ở đó, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, dường như chẳng hề để tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Và cứ như thế, dường như Trần Tinh Nhiên đã dần đi vào cuộc sống của tôi.
"Bạn học Trịnh Mạt, cậu đến xem tôi chơi bóng nhá."
Tôi vừa đi đổ rác ngang qua sân bóng rổ, đã bị cậu ấy giữ chân lại.
"Đồ tự luyến", tôi hạ thấp giọng xuống khịa lại cậu ấy.
Cậu ấy chợt mỉm cười, ném quả bóng rổ vào sân, vội cầm lấy túi rác trên tay tôi đi thẳng về phía trước.
"Này, cậu làm gì đấy."
"Đang lấy lòng cậu đấy, oan gia à."
Lời nói của tôi bỗng nhiên bị nghẹn lại trọng cổ, gương mặt đỏ bừng đầy căng thẳng. Chẳng bao lâu, trong trường đã lan truyền tin đồn rằng tôi và Trần Tinh Nhiên đang yêu nhau.
"Thầy ơi, không phải đâu, em chỉ nói chuyện vài câu với cậu ấy thôi."
Bên văn phòng trường, tôi và Trần Tinh Nhiên đang đứng cạnh bên nhau. Cậu ấy đứng với vẻ mặt bình thản thờ ơ, đút hai tay vào túi quần chẳng hề để ý đến chuyện gì.
"Thằng chóa nào dám tung tin đồn nhảm, đợi đó tôi tóm cổ nó ra."
Thầy hiệu trưởng đứng đó, ho lớn hai tiếng phát ra giọng điệu có chút dỗ dành: "Bạn học Trần Tinh Nhiên, mặc dù là kết quả học tập của em rất cao. Nhưng khi ở trường em vẫn nên chú ý đến lời nói và hành động, để còn làm gương cho các bạn học khác nữa."
"Ồ, thế sao ạ? Em sợ là các bạn khác chẳng học hỏi nâng cao thành tích được đâu. IQ là thứ đâu phải ai cũng có."
"Nếu không thì đã không làm ra chuyện này."
Cậu ấy quả thật rất kiêu ngạo, ngỗ ngược rất giống với lời mà các bạn học khác nói. Chỉ có điều cậu ấy thực sự là có khí chất.
Sau cùng thầy hiệu trưởng yêu cầu bọn tôi viết bản kiểm điểm và giải thích rõ ràng sự việc trên. Để chứng minh bản thân mình vô tội, tôi đành phải chấp nhận mà thôi.
Trần Tinh Nhiên đi theo tôi đến căng tin trước cổng trường để mua vở viết kiểm điểm.
"Này, oan gia, sao cậu nghe lời thế chứ, bảo cậu viết là cậu viết à?"
Nghe thấy cách cậu ấy xưng hô, tôi cau mày hỏi một cách chân thành: "Lẽ nào cậu không viết à?"
Cậu ấy dừng lại khoảng 2s, vội chìa tay ra lấy quyển vở từ tay tôi: "Viết, phải viết chứ."
Lúc thanh toán tiền, Trần Tinh Nhiên vội vàng bước lướt qua tôi thanh toán, tôi nhất quyết trả tiền lại nhưng cậu ấy không chịu nhận."
"Tôi không nhận tiền mặt, nếu như cậu nhất quyết muốn trả, thì khao tôi ăn một bữa tào phớ ngọt ở Lưu Ký đi."
Lưu Ký là quán ăn nằm trên đường về nhà của tôi, tôi nghĩ mình cũng tiện đường nên đã gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, phải nhớ kĩ đó, tôi tên là Trần Tinh Nhiên."
Tôi bĩu môi đáp lời: "Sớm đã nhớ kĩ rồi, tên của cậu không khó nhớ đâu."
Nhưng vừa quay qua thì chợt nhìn thấy được khóe miệng cậu ấy đang nhếch dần lên cùng với sự cô đơn bên trong ánh mắt.
5.
Trong lúc phát bản tin của trường vào buổi tối, tôi định đến đó với bản kiểm điểm mà mình đã viết. Nhưng lại nghe được âm thanh phát ra từ radio của lớp, đó chính là giọng Trần Tinh Nhiên.
"Chào buổi tối mọi người, tôi là Trần Tinh Nhiên, học sinh lớp hai - bảy. Gần đây có xuất hiện một vài tin đồn giữa tôi và bạn học Trình Mạt học sinh lớp hai - một, đó chỉ là những tin đồn thất thiệt, có một vài người đã tung tin đồn để gây sự.
"Tôi muốn nói rõ rằng, tôi và bạn học Trình Mạt không hề có mối quan hệ yêu đương, mà là..."
Đột nhiên cậu ấy dừng lại, tôi lại dự cảm có gì đó không ổn đang đến gần.
"Mà là tôi đang theo đuổi cô ấy.."
Trong phút chốc, cả lớp im lặng đến đáng sợ rồi quay đi lại ồn ào chẳng khác gì một vụ nổ lớn. Ngay cả Tiết Ninh cậu ấy cũng hào hứng nhảy múa: "Không phải chứ, Mạt Mạt, chuyện bắt đầu từ khi nào thế?"
"Tên ch.ết tiệt Trần Tinh Nhiên kia đang khiến cho rất nhiều nữ sinh trong lớp hai - bảy tan nát cõi lòng."
Có một vài lời nói từ phía bàn đằng sau: "Không chỉ có lớp hai - bảy đâu, mà danh tiếng của Trần Tinh Nhiên đâu chỉ khiến cho mỗi nữ sinh trường này mê muội mà còn có nữ sinh của trường khác nữa."
Và cũng là một người có liên quan đến chuyện này, tôi lại cảm thấy chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn rất tức giận.
Tôi giận sự cao ngạo phách lối của Trần Tinh Nhiên, giận cậu ấy đã không hề bàn trước chuyện này với tôi, giận cậu ấy vì lý do gì vì mà lại thích tôi.
Lúc tôi bước đến phòng truyền thông của trường, Trần Tinh Nhiên đã đứng trước ở đó dựa vào cửa chờ tôi. Tôi tức giận đến mức không thể nói được gì, nước mắt cứ thế mà rơi xuống ướt đẫm má.
Nhìn thấy tôi khóc, Trần Tinh Nhiên lại vô cùng hoảng sợ.
"Này, cậu sao thế, khóc gì chứ."
Tôi ném bản kiểm điểm đang cầm trên tay vào người cậu ấy rồi quay đầu bỏ đi.
Trần Tinh Nhiên có chút bối rối, nhưng cậu ấy thông minh đến thế nên rất nhanh phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra. Tôi trốn trên bục chào cờ trong sân, len lén lau đi dòng nước mắt, vừa khóc mà lại vừa tức sao tuyến lệ mình lại có nhiều nước mắt đến thế chứ. Có cái gì đâu mà phải khóc, bánh bèo quá rồi đấy.
Nhưng tôi thật sự không muốn bản thân trở thành trung tâm của sự chú ý, tôi thật sự không thích có nhiều ánh mắt cứ dán chặt lên người mình.
"Trình Mạt, xin lỗi cậu", Trần Tinh Nhiên vừa đuổi kịp đến, vừa nói vừa thở hổn hển.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn đến cậu ấy bực tức đáp lời: "Cậu có biết là cậu sai ở đâu không mà xin lỗi?"
Trần Tinh Nhiên cụp mặt xuống: "Tớ chỉ biết, nếu như thấy cậu buồn thì đấy chinh là lỗi tớ gây ta."
Trái tim tôi đột nhiên ngừng đập, sau đó lại phát cuồng đập thình thịch chẳng khác gì một cái trống, chính là bởi vì câu nói này của cậu ấy sao?
Vừa tan buổi học tối, tôi cố ý không đợi Trần Tinh Nhiên, vội vàng thu dọn cặp sách rồi rời đi.
Đến buổi học tối của ngày hôm sau, tôi ra về vào khoảng 20h30, lúc này trên đường về có chút vắng vẻ. Tôi đang bước đi thong thả đột nhiên bên tai vang lên âm thanh của tiếng côn trùng đang kêu.
Không biết tại vì sao tôi lại nghĩ đến cơn ác mộng của đêm hôm đó. Khung cảnh trên đường lúc này có phần rất giống với con đường trong cơn ác mộng.
Trong lòng tôi lại có chút bất an, tôi nắm thật chặt quai cặp rồi cố bước đi một cách nhanh hơn.
Đi được vài bước, tôi ngẩng đầu lên thì thấy đèn của Lưu Ký vẫn còn đang sáng, chợt nhớ đến lời hứa đã hứa với Trần Tinh Nhiên. Vậy là dừng bước rồi đi vào bên trong quán.
Bên trong quán lúc này, vẫn còn một bàn bốn bạn nữ sinh mặc đồng phục của trường trung học số 3 đang ngồi đó. Tôi bước vào ánh nhìn của họ lập tức hướng thẳng về tôi.
Cứ bị nhìn chằm chằm khiến cho tôi thấy không thoải mái, nên đành bấm bụng mà bước đến ngồi ở bàn phía sau họ.
Ở phía sau tôi nghe rất rõ ràng từng lời mà họ nói: "Thẩm Tinh, cậu thật sự muốn chuyển trường à?"
"Đương nhiên, Trần Tinh Nhiên đang học ở đó thì tớ cũng phải ở đó."
Tôi sững người một lúc lâu khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.
"Cậu chưa nghe gì sao, Trần Tinh Nhiên đang theo đuổi một nữ sinh ở trường của họ đấy."
"Hình như tên là cái gì Trình Mạt thì phải."