Chương 3 - Oan Gia, Tớ Sẽ Mãi Mãi Không Quên Cậu
11.
Ánh sáng mặt trời chói lóa đang chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi mở mắt lần nữa, lúc đó lại nhìn thấy mình vẫn còn ngồi bên trong phòng học.
Tôi đã ngủ quên sao, lẽ nào chuyện vừa rồi lại là mơ sao? Nhưng sao lần này nó lại chân thực đến như vậy.
Toàn thân tôi vô cùng đau nhức, như thể tôi vừa bị ai đó đánh đến ch.ết đi sống lại.
Sau khi nhìn thấy đồng hồ trên tường lớp học, tôi vội vàng xách túi đi về nhà.
Buổi tối trên đường tôi đi về nhà không hề có bóng dáng của bất kì ai, tôi vội nhìn xung quanh với tâm trạng đầy bất an.
Vì giấc mơ kia thật sự rất đáng sợ.
Nó đáng sợ đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo thôi mọi thứ sẽ ngay lập tức xảy ra. Tôi cố gắng bước thật nhanh đến nơi công trường ở đầu ngõ, nơi mà lần trước tôi suýt chút nữa rơi vào cái hố ở ngay đó. Nhưng may mắn là lúc ấy có người kéo tôi lại.
Con hẻm tối đen này chẳng khác gì như một con quái vật khổng lồ đang mở miệng nuốt chửng mọi thứ trong màn đêm. Nó gần như tách biệt hoàn toàn với ánh sáng bên ngoài đường lớn, tựa hồ như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau.
Tim tôi lúc này như thắt lại, chân nặng hơn cả chì, từng bước di chuyển cứng đờ chậm chạp. Một bước hai bước rồi lại ba bước, đột nhiên từ phía xa tăm tối có tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần.
Lúc này thời tiết mùa hè vô cùng nóng bức nhưng tôi lại sởn cả da gà, nhấc đôi bàn chân tê cứng lên muốn chạy thật nhanh. Nhưng lại bị người đó lôi kéo vào bóng tối một cách mạnh mẽ.
"Cứu", chữ mạng còn chưa được tôi thốt ra được.
"Là tớ, Trần Tinh Nhiên", âm giọng của cậu ấy có phần yếu ớt.
"Trần Tinh Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
Nhờ có vài tia ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu rọi vào, tôi có thể nhìn thấy được vài vết sẹo trên gương mặt điển trai của cậu ấy.
"Cậu bị làm sao thế? Không sao chứ?"
"Oan gia à, để cho tớ dựa vào cậu một lúc đi", dáng vẻ của cậu ấy dường như đã rất mệt mỏi.
Cậu ấy cúi đầu gục vào vai tôi, lời nói của cậu ấy có chút mệt mỏi trộn lẫn với sự đau đớn.
"Oan gia này, cậu phải nhớ thật kĩ tớ là Trần Tinh Nhiên."
Trái tim tôi lúc này lại hệt như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy nó, chặt đến mức tôi chẳng thể nào thở được.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"
Từ đâu đến cuối cậu ấy chẳng hề đáp lại một câu nào.
Đêm hôm đó, lúc hai bọn tôi tạm biệt nhau tôi có thể nhìn thấy những vết m.áu tươi trên đôi bàn tay cậu ấy, cùng với một đôi mắt u sầu đẫm nước mắt.
Cậu ấy không hề bị thương nhưng tại vì sao đôi bàn tay lại đầy m.áu.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ nhưng lần này không còn là ác mộng nữa. Mà đó chính là từng chút khoảnh khắc giữa tôi và Trần Tinh Nhiên, nó chả khác gì một bộ phim điện ảnh, từng khung hình từng cảnh vật từng khoảnh khắc đều được tái hiện vô cùng đầy đủ.
Lúc tôi tỉnh dậy, trên gối chẳng biết đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Sáng ngày hôm tỉnh lại, bố mẹ trên bàn ăn vẫn luôn căn dặn tôi nhất định phải luôn chú ý an toàn.
"Sau này, ba sẽ đến đón con vào mỗi buổi tối, gần đây xã hội có chút hỗn loạn."
"Đã có chuyện gì xảy ra sao ạ?", lòng tôi lúc này lại có một dự cảm chẳng lành.
"Ở trong con hẻm ở cạnh nhà chúng ta...", bố còn chưa kịp nói xong đã bị mẹ cắt ngang.
"Này đừng nói nữa, sẽ dọa sợ con bé đó."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế ạ?", tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ cứ tiếp tục hỏi.
"Đêm hôm qua có một người ch.ết ở bên trong con hẻm đó, nghe nói đó là một người đàn ông chuyên làm những chuyện xấu."
"Ch.ết quả thực rất đáng, hắn sống trên đời chỉ làm hại dân chúng thôi. Nhưng cũng không biết ai đã ra tay đánh hắn nặng như thế, nghe nói là xương sọ cũng bị đánh vỡ ra."
Tôi cố kìm chế bản thân bình tĩnh thản nhiên hỏi: "Thế ạ, nhưng có phải là tìm thấy trong bãi đậu xe bị bỏ hoang không ạ?"
"Làm sao mà con biết được thế, ban đêm ở nơi đó tối đen như mực, thậm chí còn không có camera giám sát nữa."
"Đúng là khu vực này cứ chú trọng đến an ninh nhiều hơn."
Tôi đang cố gắng hết sức kiềm chế đôi tay cầm đũa đang run rẩy của mình, chưa đầy 2s sau tôi đã run đến mức đánh rơi nó.
"Bố, mẹ con đi học trước đây."
12.
"Mạt Mạt, hôm nay cậu đến sớm thế?", Tiết Ninh hỏi tôi khi tôi mới vừa ngồi vào chỗ ngồi.
"Chào buổi sáng Ninh Ninh, tớ phải ra ngoài một lát đây."
"Này cậu đi đâu thế, mới sáng sớm thôi mà!"
Tôi vừa bước chân đi đến lớp hai - bảy thì gặp được một bạn học đang đi đến: "Bạn học, gọi giúp tớ Trần Tinh Nhiên của lớp cậu ra đây với."
Trong đầu tôi vẫn luôn cầu nguyện rằng người trong đầu tôi đang suy nghĩ đến không phải là cậu ấy. Cậu ấy sẽ không sao, chỉ là cậu ấy trùng hợp đi qua nơi đó mà thôi.
Nhưng bạn học đối diện tôi có vẻ hơi bối rối: "Ai là Trần Tinh Nhiên, lớp của bọn tớ không có người này."
Sao có thể chứ? Mắt tôi trợn tròn không nói nên lời.
Tôi lại chạy thật nhanh đến hỏi Tiết Ninh, cậu ấy cũng nói rằng không biết người nào tên Trần Tinh Nhiên.
Lòng tôi lúc này đầy hoảng sợ, nỗi bất an cứ ngày một tăng lên, tôi vội chạy thật nhanh đến bảng danh dự của trường.
Chạy đến đấy tôi mới phát hiện vị trí đầu của Trần Tinh Nhiên đã được thay bằng một cô gái khác, nó chẳng khác gì với trí nhớ lúc ban đầu của tôi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chẵng một ai nhớ Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên cũng biến mất không có tin tức gì.
Chỉ có duy nhất Thẩm Tinh vẫn còn ở đó. Khi tôi tìm thấy cậy ấy ở bục chào cờ, cậu ấy lại nói rằng vẫn luôn ở đây đợi tôi.
Thẩm Tinh đưa cho tôi một quyển sách, đấy cũng chính là quyển sách mà trước đó Trần Tinh Nhiên đã vô tình làm rơi vào đầu tôi. Tên của quyển sách đó là [Liệu Nguyên].
Ở trang cuối cùng của quyển sách có viết: [Trần Tinh Nhiên vì để cứu được người mình thích mà hết lần này đến lần khác đảo ngược thời gian quay về quá khứ].
[Đêm đó, cuối cùng cậu ấy cũng tìm được kẻ có mưu đồ bất chính với cô gái cậu ấy thích, cuối cùng cũng bảo vệ người con gái đó an toàn đi qua con hẻm.]
[Và đối mặt với mọi sự tra hỏi từ cô gái, cậu ấy không thể nói được gì, chỉ có thể nhờ đêm tối giấu đi cảm xúc đang dâng trào, và nói với cô gái ấy lời nói sau cùng: Oan gia, nhớ kĩ tên của tớ là Trần Tinh Nhiên.]
Tôi đóng vội sách lại, nhìn về Thẩm Tinh với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Thẩm Tinh vội vàng hỏi tôi: "Cậu có tin rằng, trên đời này có hai thời không đang tồn tại song song không?"
"Cậu và Trần Tinh Nhiên chính là hai người ở hai thời không đang tồn tại song song nhau."
Cậu ấy nói rằng thời không mà Trần Tinh Nhiên đang ở, tôi đã không còn ở đó. Vào một đêm mưa trong ngày sinh nhật của tôi, tôi đã bị một kẻ xấu kéo vào một bãi đậu xe bị bỏ hoang nơi cuối con hẻm, và cuối cùng đã ch.ết.
Tim tôi đập nhanh dồn dập, đây không phải ... là cơn ác mộng sao?
Hóa ra ở thời không đó, Trần Tinh Nhiên vẫn luôn có tình cảm với tôi. Thành tích học tập của cậu ấy luôn đứng đầu thế nên tôi vẫn luôn cắn chặn không buông mà luôn theo sát ở phía sau cậu ấy.
Tôi có vô tình lướt ngang cậu ấy một vài lần, và cứ như thế cậu ấy dần dần chú ý đến tôi. Chú ý tôi đến mức mà sự xuất hiện của tôi đối với cậu ấy luôn là một sự vô cùng đặc biệt.
Lúc ấy Trần Tinh Nhiên tuy kiêu ngạo nhưng cũng rụt rè, cậu ấy cũng có một vài bí mật giấu kín trong lòng không thể nói ra. Bên trong cậu ấy cũng có một loại tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cậu ấy vẫn không có đủ can đảm để nói ra tên của mình với cô gái mà mình thích.
Mãi cho đến khi tôi được tìm thấy ở bãi đậu xe bỏ hoang vào đêm mưa ngày hôm ấy, một vụ án gây chấn động toàn thành phố. Dù cho kẻ ác đã bị bắt nhưng người đời vẫn luôn nguyền rủa cho hắn ta.
Thế nhưng Trần Tinh Nhiên lại luôn tự trách bản thân, hối hận, đầy nuối tiếc vì vốn là cậu ấy định tỏ tình với tôi vào đêm hôm đó. Lúc nào cậu ấy cũng cảm thấy bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho tôi.
Tất cả chỉ vì cậu ấy quá nhút nhát, còn chưa có cơ hội làm quen với người mình thích mà giờ đã âm dương cách biệt. Và sau ngày hôm đó, cuộc đời Trần Tinh Nhiên gần như hoàn toàn thay đổi.
Cậu ấy vẫn luôn chấp niệm ám ảnh, tình cờ cậu ấy có được một quyển sách về thời không [Liệu Nguyên]. Và nhờ nó cậu ấy vô tình mở được cánh cửa thời không, tìm được cách quay về lúc cậu này hết lần này đến lần khác thất bại trong việc để người con gái mình thích nhớ kĩ được tên mình.
Và cậu ấy chính là Trần Tinh Nhiên, còn Thẩm Tinh chính là người bảo vệ quyển sách thời không ấy. Cậu ấy đã nhận ra được từ trường của Trần Tinh Nhiên luôn có cái gì đó không đúng.
Những người một khi kí khế ước với quyển sách này sẽ trở thành người trong quyển sách. Cậu ấy sợ rằng Trần Tinh Nhiên sẽ phá hủy đi sự cân bằng của quyển sách, vì thế để ngăn chặn cậu ấy tự hủy hoại bản thân mình, Thẩm Tinh buộc phải đi theo cậu ấy để ngăn chặn tôi tiếp xúc với cậu ấy.
Bởi vì Thẩm Tinh hiểu rõ, Trần Tinh Nhiên sẽ vì tôi mà làm ra bất cứ chuyện gì.
13.
Trần Tinh Nhiên đã quay về quá khứ chẳng biết bao nhiêu lần, cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm ra được mấu chốt của sự việc năm đó và cứu được cô gái mà mình thích.
Lần này, cuối cùng cậu ấy đã thành công. Cậu ấy đã dành rất nhiều ngày để quan sát mọi sự việc trong khu phố của tôi.
Cậu ấy chẳng khác gì như bị ma nhập, một khi nhìn thấy bọn xã hội đen hay một người bất kì nào có ý đồ xấu, cậu ấy sẽ lao ra đánh bọn họ chẳng cần nghĩ lý do. Người bị đánh đến mức phải nhập viện, còn cậu ấy lại bị gãy xương ngón tay của mình.
Và sau cùng, cậu ấy cũng đợi đến được ngày sinh nhật của tôi. Đáng lý ra tôi nên sớm phát hiện ra cậu ấy vẫn luôn âm thầm ở trong bóng tối bảo vệ tôi bấy lâu nay.
Vào sáng ngày hôm đó, cậu ấy đã đứng đợi ở gần đó để đi theo tôi. Ngày hôm ấy, cuối cùng cậu ấy cũng đợi được người đó xuất hiện.
Thế nên, cậu ấy đã lôi tên đàn ông kia vào bãi đậu xe bỏ hoang rồi đánh hắn ta đến ch.ết. Một cú đấm như trút bỏ toàn bộ sự không cam lòng sự oán giận thù hận còn có cả sự đau khổ tột cùng.
Nước mắt Trần Tinh Nhiên chảy dài hòa quyện vào dòng mồ hôi đang chảy lăn dài trên má, người phía bên dưới hắn đã không còn sống nữa. Như trút bỏ được gánh nặng cuối cùng cậu ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tính cách Trần Tinh Nhiên trước nay vẫn rất rụt rè, ngay cả khi có ai đó nói không hay về mình cậu ấy cũng chỉ biết lặng im, nhưng lại có thể vì người mình thích mà làm ra đủ loại chuyện xấu.
Chỉ có thể hi vọng người con gái ấy có thể trong sạch an toàn sống hết quãng đời còn lại trong bình an, chỉ có điều là cậu ấy lại không thể ở cùng với cô gái mình thích nữa rồi.
Thẩm Tinh cũng đã từng hỏi Trần Tinh Nhiên liệu rằng làm việc ấy có đáng không? Và rồi nhận được câu trả lời [Đáng chứ].
[Bởi vì lúc tớ nhìn thấy cậu ấy buồn thì đấy chính là lỗi của tớ. Nhưng ngược lại, chỉ cần cậu ấy có thể vui vẻ mỉm cười thì Trần Tinh Nhiên tớ làm gì cũng rất đáng giá - lời của Trần Tinh Nhiên.]
Chính bởi vì Trần Tinh Nhiên đã phá vỡ quy tắc của quyển sách thời không, nên cậu ấy sẽ biến mất hoàn toàn ở cả hai thời không. Lúc này tôi ôm chặt quyển sách vào lòng rồi bật khóc thành tiếng.
"Trần Tinh Nhiên, tại sao cậu lại làm chuyện ngốc như thế chứ?"
"Tớ sẽ mãi nhớ đến cậu, nhất định nhất định sẽ nhớ."
14.
Ở thế giới này mọi thứ tồn tại có liên quan đến Trần Tinh Nhiên đều bị xóa sạch. Chỉ có tôi là người duy nhất nhớ được cậu ấy. Chỉ có trang cuối trong quyển sách [Liệu Nguyên] mới còn ghi lại những câu chuyện về cậu ấy.
Hóa ra món quà sinh nhật mà Trần Tinh Nhiên nói với tôi chính là dùng mạng của cậu ấy để đổi lấy cuộc đời cho tôi.
Không lâu sau đó tôi đã được đứng ở vị trí đầu tiên đúng như ước muốn. Không còn một thanh niên tên Trần Tinh Nhiên nào hướng về tôi với một nụ cười đầy ấm áp: "Muốn đứng nhất thì tớ sẽ để cho cậu đạt được điều đó. Từ nay về sau, tớ sẽ nhường vị trí số 1 lại cho cậu."
Trần Tinh Nhiên, giờ đây tớ đứng nhất rồi cũng không có người nào có thể vượt qua được tớ.
Thiên tài có thể vượt qua tôi đã mãi mãi biết mất trên cuộc đời này. Và đến sau cùng, Thẩm Tinh cũng biến mất, người duy nhất ngoài tôi ra có thể nhớ được Trần Tinh Nhiên cũng đã rời đi.
Tôi đã bị bỏ lại một mình và đang cảm thấy ký ức của mình đang bị xóa từng chút một bằng một cục tẩy. Cuối cùng, tôi cố gắng hết sức nhớ lại hình dáng của cậu ấy trong tâm trí, cố vẽ chân dung cậu ấy ở trang cuối cùng của cuốn sách bằng đôi tay run rẩy của mình.
Vừa vẽ tôi không ngừng lẩm bẩm: "Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên". Một giọt nước mặt mặn đắng khẽ rơi xuống bức ảnh chân dung.
*Ngoại truyện.
Nhiều năm sau đó, tôi đến miền Bắc làm việc, vì nghe nói nơi đó có tuyết rơi. Tôi cũng chẳng biết tại vì sao lại muốn đến nơi này. Hình như có người đã từng nói với tôi rằng cậu ấy thích ngắm tuyết. Là ai chứ? Tôi không thể nào nhớ ra!
Sau khi chuyển đến nhà mới, tôi mở thùng sách mà mẹ tôi gửi từ quê lên, phát hiện bên trong đó có một quyển sách tên [Liệu Nguyên]. Tiết Ninh ở bên cạnh cười nhạo tôi: "Cậu nhiêu tuổi rồi mà còn đọc tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn thế."
Tôi vội lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tớ cũng không nhớ rõ, hình như lúc còn đi học đã từng thấy nó."
Tôi cầm nó đặt trên bàn, lúc này chợt có một cơn gió lùa vào đầy mát lạnh.
Quyển sách trên bàn bị thổi bay đến trang cuối và có một con bướm từ đâu bay vào đậu ngay chổ đấy. Thời tiết mát mẻ, báo hiệu mùa xuân sắp đến rồi.
Tôi vô thức nhìn sang và nhìn thấy được chân dung của một chàng trai trẻ. Bên dưới ghi: [Oan gia của tôi, cậu ấy là Trần Tinh Nhiên.]
Đến khi mặt tôi ướt đẫm nước mắt, Tiết Ninh ngạc nhiên hét lên: "Mạt Mạt, sao cậu lại khóc thế?"
Tôi đưa tay lên lau nước mắt rồi lắc đầu cười: "Không sao, gió thổi làm bụi bay vào mắt tớ thôi."
Tôi từng nghe nói rằng, phải mất đến cả trăm mùa xuân sau khi ch.ết hồ điệp mới có thể quên đi hết nỗi tương tư.
Trần Tinh Nhiên, có phải cậu đang nhắc nhở rằng tớ không được quên cậu đúng không.
Sao có thể quên được chứ, sau khi cậu rời đi thế giới trong tớ đã chẳng còn mùa xuân, thế thì hồ điệp sẽ không ch.ết và tớ cũng sẽ mãi không bao giờ quên cậu.
(Hết)
Ánh sáng mặt trời chói lóa đang chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi mở mắt lần nữa, lúc đó lại nhìn thấy mình vẫn còn ngồi bên trong phòng học.
Tôi đã ngủ quên sao, lẽ nào chuyện vừa rồi lại là mơ sao? Nhưng sao lần này nó lại chân thực đến như vậy.
Toàn thân tôi vô cùng đau nhức, như thể tôi vừa bị ai đó đánh đến ch.ết đi sống lại.
Sau khi nhìn thấy đồng hồ trên tường lớp học, tôi vội vàng xách túi đi về nhà.
Buổi tối trên đường tôi đi về nhà không hề có bóng dáng của bất kì ai, tôi vội nhìn xung quanh với tâm trạng đầy bất an.
Vì giấc mơ kia thật sự rất đáng sợ.
Nó đáng sợ đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo thôi mọi thứ sẽ ngay lập tức xảy ra. Tôi cố gắng bước thật nhanh đến nơi công trường ở đầu ngõ, nơi mà lần trước tôi suýt chút nữa rơi vào cái hố ở ngay đó. Nhưng may mắn là lúc ấy có người kéo tôi lại.
Con hẻm tối đen này chẳng khác gì như một con quái vật khổng lồ đang mở miệng nuốt chửng mọi thứ trong màn đêm. Nó gần như tách biệt hoàn toàn với ánh sáng bên ngoài đường lớn, tựa hồ như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau.
Tim tôi lúc này như thắt lại, chân nặng hơn cả chì, từng bước di chuyển cứng đờ chậm chạp. Một bước hai bước rồi lại ba bước, đột nhiên từ phía xa tăm tối có tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần.
Lúc này thời tiết mùa hè vô cùng nóng bức nhưng tôi lại sởn cả da gà, nhấc đôi bàn chân tê cứng lên muốn chạy thật nhanh. Nhưng lại bị người đó lôi kéo vào bóng tối một cách mạnh mẽ.
"Cứu", chữ mạng còn chưa được tôi thốt ra được.
"Là tớ, Trần Tinh Nhiên", âm giọng của cậu ấy có phần yếu ớt.
"Trần Tinh Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
Nhờ có vài tia ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu rọi vào, tôi có thể nhìn thấy được vài vết sẹo trên gương mặt điển trai của cậu ấy.
"Cậu bị làm sao thế? Không sao chứ?"
"Oan gia à, để cho tớ dựa vào cậu một lúc đi", dáng vẻ của cậu ấy dường như đã rất mệt mỏi.
Cậu ấy cúi đầu gục vào vai tôi, lời nói của cậu ấy có chút mệt mỏi trộn lẫn với sự đau đớn.
"Oan gia này, cậu phải nhớ thật kĩ tớ là Trần Tinh Nhiên."
Trái tim tôi lúc này lại hệt như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy nó, chặt đến mức tôi chẳng thể nào thở được.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"
Từ đâu đến cuối cậu ấy chẳng hề đáp lại một câu nào.
Đêm hôm đó, lúc hai bọn tôi tạm biệt nhau tôi có thể nhìn thấy những vết m.áu tươi trên đôi bàn tay cậu ấy, cùng với một đôi mắt u sầu đẫm nước mắt.
Cậu ấy không hề bị thương nhưng tại vì sao đôi bàn tay lại đầy m.áu.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ nhưng lần này không còn là ác mộng nữa. Mà đó chính là từng chút khoảnh khắc giữa tôi và Trần Tinh Nhiên, nó chả khác gì một bộ phim điện ảnh, từng khung hình từng cảnh vật từng khoảnh khắc đều được tái hiện vô cùng đầy đủ.
Lúc tôi tỉnh dậy, trên gối chẳng biết đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Sáng ngày hôm tỉnh lại, bố mẹ trên bàn ăn vẫn luôn căn dặn tôi nhất định phải luôn chú ý an toàn.
"Sau này, ba sẽ đến đón con vào mỗi buổi tối, gần đây xã hội có chút hỗn loạn."
"Đã có chuyện gì xảy ra sao ạ?", lòng tôi lúc này lại có một dự cảm chẳng lành.
"Ở trong con hẻm ở cạnh nhà chúng ta...", bố còn chưa kịp nói xong đã bị mẹ cắt ngang.
"Này đừng nói nữa, sẽ dọa sợ con bé đó."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế ạ?", tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ cứ tiếp tục hỏi.
"Đêm hôm qua có một người ch.ết ở bên trong con hẻm đó, nghe nói đó là một người đàn ông chuyên làm những chuyện xấu."
"Ch.ết quả thực rất đáng, hắn sống trên đời chỉ làm hại dân chúng thôi. Nhưng cũng không biết ai đã ra tay đánh hắn nặng như thế, nghe nói là xương sọ cũng bị đánh vỡ ra."
Tôi cố kìm chế bản thân bình tĩnh thản nhiên hỏi: "Thế ạ, nhưng có phải là tìm thấy trong bãi đậu xe bị bỏ hoang không ạ?"
"Làm sao mà con biết được thế, ban đêm ở nơi đó tối đen như mực, thậm chí còn không có camera giám sát nữa."
"Đúng là khu vực này cứ chú trọng đến an ninh nhiều hơn."
Tôi đang cố gắng hết sức kiềm chế đôi tay cầm đũa đang run rẩy của mình, chưa đầy 2s sau tôi đã run đến mức đánh rơi nó.
"Bố, mẹ con đi học trước đây."
12.
"Mạt Mạt, hôm nay cậu đến sớm thế?", Tiết Ninh hỏi tôi khi tôi mới vừa ngồi vào chỗ ngồi.
"Chào buổi sáng Ninh Ninh, tớ phải ra ngoài một lát đây."
"Này cậu đi đâu thế, mới sáng sớm thôi mà!"
Tôi vừa bước chân đi đến lớp hai - bảy thì gặp được một bạn học đang đi đến: "Bạn học, gọi giúp tớ Trần Tinh Nhiên của lớp cậu ra đây với."
Trong đầu tôi vẫn luôn cầu nguyện rằng người trong đầu tôi đang suy nghĩ đến không phải là cậu ấy. Cậu ấy sẽ không sao, chỉ là cậu ấy trùng hợp đi qua nơi đó mà thôi.
Nhưng bạn học đối diện tôi có vẻ hơi bối rối: "Ai là Trần Tinh Nhiên, lớp của bọn tớ không có người này."
Sao có thể chứ? Mắt tôi trợn tròn không nói nên lời.
Tôi lại chạy thật nhanh đến hỏi Tiết Ninh, cậu ấy cũng nói rằng không biết người nào tên Trần Tinh Nhiên.
Lòng tôi lúc này đầy hoảng sợ, nỗi bất an cứ ngày một tăng lên, tôi vội chạy thật nhanh đến bảng danh dự của trường.
Chạy đến đấy tôi mới phát hiện vị trí đầu của Trần Tinh Nhiên đã được thay bằng một cô gái khác, nó chẳng khác gì với trí nhớ lúc ban đầu của tôi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chẵng một ai nhớ Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên cũng biến mất không có tin tức gì.
Chỉ có duy nhất Thẩm Tinh vẫn còn ở đó. Khi tôi tìm thấy cậy ấy ở bục chào cờ, cậu ấy lại nói rằng vẫn luôn ở đây đợi tôi.
Thẩm Tinh đưa cho tôi một quyển sách, đấy cũng chính là quyển sách mà trước đó Trần Tinh Nhiên đã vô tình làm rơi vào đầu tôi. Tên của quyển sách đó là [Liệu Nguyên].
Ở trang cuối cùng của quyển sách có viết: [Trần Tinh Nhiên vì để cứu được người mình thích mà hết lần này đến lần khác đảo ngược thời gian quay về quá khứ].
[Đêm đó, cuối cùng cậu ấy cũng tìm được kẻ có mưu đồ bất chính với cô gái cậu ấy thích, cuối cùng cũng bảo vệ người con gái đó an toàn đi qua con hẻm.]
[Và đối mặt với mọi sự tra hỏi từ cô gái, cậu ấy không thể nói được gì, chỉ có thể nhờ đêm tối giấu đi cảm xúc đang dâng trào, và nói với cô gái ấy lời nói sau cùng: Oan gia, nhớ kĩ tên của tớ là Trần Tinh Nhiên.]
Tôi đóng vội sách lại, nhìn về Thẩm Tinh với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Thẩm Tinh vội vàng hỏi tôi: "Cậu có tin rằng, trên đời này có hai thời không đang tồn tại song song không?"
"Cậu và Trần Tinh Nhiên chính là hai người ở hai thời không đang tồn tại song song nhau."
Cậu ấy nói rằng thời không mà Trần Tinh Nhiên đang ở, tôi đã không còn ở đó. Vào một đêm mưa trong ngày sinh nhật của tôi, tôi đã bị một kẻ xấu kéo vào một bãi đậu xe bị bỏ hoang nơi cuối con hẻm, và cuối cùng đã ch.ết.
Tim tôi đập nhanh dồn dập, đây không phải ... là cơn ác mộng sao?
Hóa ra ở thời không đó, Trần Tinh Nhiên vẫn luôn có tình cảm với tôi. Thành tích học tập của cậu ấy luôn đứng đầu thế nên tôi vẫn luôn cắn chặn không buông mà luôn theo sát ở phía sau cậu ấy.
Tôi có vô tình lướt ngang cậu ấy một vài lần, và cứ như thế cậu ấy dần dần chú ý đến tôi. Chú ý tôi đến mức mà sự xuất hiện của tôi đối với cậu ấy luôn là một sự vô cùng đặc biệt.
Lúc ấy Trần Tinh Nhiên tuy kiêu ngạo nhưng cũng rụt rè, cậu ấy cũng có một vài bí mật giấu kín trong lòng không thể nói ra. Bên trong cậu ấy cũng có một loại tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cậu ấy vẫn không có đủ can đảm để nói ra tên của mình với cô gái mà mình thích.
Mãi cho đến khi tôi được tìm thấy ở bãi đậu xe bỏ hoang vào đêm mưa ngày hôm ấy, một vụ án gây chấn động toàn thành phố. Dù cho kẻ ác đã bị bắt nhưng người đời vẫn luôn nguyền rủa cho hắn ta.
Thế nhưng Trần Tinh Nhiên lại luôn tự trách bản thân, hối hận, đầy nuối tiếc vì vốn là cậu ấy định tỏ tình với tôi vào đêm hôm đó. Lúc nào cậu ấy cũng cảm thấy bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho tôi.
Tất cả chỉ vì cậu ấy quá nhút nhát, còn chưa có cơ hội làm quen với người mình thích mà giờ đã âm dương cách biệt. Và sau ngày hôm đó, cuộc đời Trần Tinh Nhiên gần như hoàn toàn thay đổi.
Cậu ấy vẫn luôn chấp niệm ám ảnh, tình cờ cậu ấy có được một quyển sách về thời không [Liệu Nguyên]. Và nhờ nó cậu ấy vô tình mở được cánh cửa thời không, tìm được cách quay về lúc cậu này hết lần này đến lần khác thất bại trong việc để người con gái mình thích nhớ kĩ được tên mình.
Và cậu ấy chính là Trần Tinh Nhiên, còn Thẩm Tinh chính là người bảo vệ quyển sách thời không ấy. Cậu ấy đã nhận ra được từ trường của Trần Tinh Nhiên luôn có cái gì đó không đúng.
Những người một khi kí khế ước với quyển sách này sẽ trở thành người trong quyển sách. Cậu ấy sợ rằng Trần Tinh Nhiên sẽ phá hủy đi sự cân bằng của quyển sách, vì thế để ngăn chặn cậu ấy tự hủy hoại bản thân mình, Thẩm Tinh buộc phải đi theo cậu ấy để ngăn chặn tôi tiếp xúc với cậu ấy.
Bởi vì Thẩm Tinh hiểu rõ, Trần Tinh Nhiên sẽ vì tôi mà làm ra bất cứ chuyện gì.
13.
Trần Tinh Nhiên đã quay về quá khứ chẳng biết bao nhiêu lần, cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm ra được mấu chốt của sự việc năm đó và cứu được cô gái mà mình thích.
Lần này, cuối cùng cậu ấy đã thành công. Cậu ấy đã dành rất nhiều ngày để quan sát mọi sự việc trong khu phố của tôi.
Cậu ấy chẳng khác gì như bị ma nhập, một khi nhìn thấy bọn xã hội đen hay một người bất kì nào có ý đồ xấu, cậu ấy sẽ lao ra đánh bọn họ chẳng cần nghĩ lý do. Người bị đánh đến mức phải nhập viện, còn cậu ấy lại bị gãy xương ngón tay của mình.
Và sau cùng, cậu ấy cũng đợi đến được ngày sinh nhật của tôi. Đáng lý ra tôi nên sớm phát hiện ra cậu ấy vẫn luôn âm thầm ở trong bóng tối bảo vệ tôi bấy lâu nay.
Vào sáng ngày hôm đó, cậu ấy đã đứng đợi ở gần đó để đi theo tôi. Ngày hôm ấy, cuối cùng cậu ấy cũng đợi được người đó xuất hiện.
Thế nên, cậu ấy đã lôi tên đàn ông kia vào bãi đậu xe bỏ hoang rồi đánh hắn ta đến ch.ết. Một cú đấm như trút bỏ toàn bộ sự không cam lòng sự oán giận thù hận còn có cả sự đau khổ tột cùng.
Nước mắt Trần Tinh Nhiên chảy dài hòa quyện vào dòng mồ hôi đang chảy lăn dài trên má, người phía bên dưới hắn đã không còn sống nữa. Như trút bỏ được gánh nặng cuối cùng cậu ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tính cách Trần Tinh Nhiên trước nay vẫn rất rụt rè, ngay cả khi có ai đó nói không hay về mình cậu ấy cũng chỉ biết lặng im, nhưng lại có thể vì người mình thích mà làm ra đủ loại chuyện xấu.
Chỉ có thể hi vọng người con gái ấy có thể trong sạch an toàn sống hết quãng đời còn lại trong bình an, chỉ có điều là cậu ấy lại không thể ở cùng với cô gái mình thích nữa rồi.
Thẩm Tinh cũng đã từng hỏi Trần Tinh Nhiên liệu rằng làm việc ấy có đáng không? Và rồi nhận được câu trả lời [Đáng chứ].
[Bởi vì lúc tớ nhìn thấy cậu ấy buồn thì đấy chính là lỗi của tớ. Nhưng ngược lại, chỉ cần cậu ấy có thể vui vẻ mỉm cười thì Trần Tinh Nhiên tớ làm gì cũng rất đáng giá - lời của Trần Tinh Nhiên.]
Chính bởi vì Trần Tinh Nhiên đã phá vỡ quy tắc của quyển sách thời không, nên cậu ấy sẽ biến mất hoàn toàn ở cả hai thời không. Lúc này tôi ôm chặt quyển sách vào lòng rồi bật khóc thành tiếng.
"Trần Tinh Nhiên, tại sao cậu lại làm chuyện ngốc như thế chứ?"
"Tớ sẽ mãi nhớ đến cậu, nhất định nhất định sẽ nhớ."
14.
Ở thế giới này mọi thứ tồn tại có liên quan đến Trần Tinh Nhiên đều bị xóa sạch. Chỉ có tôi là người duy nhất nhớ được cậu ấy. Chỉ có trang cuối trong quyển sách [Liệu Nguyên] mới còn ghi lại những câu chuyện về cậu ấy.
Hóa ra món quà sinh nhật mà Trần Tinh Nhiên nói với tôi chính là dùng mạng của cậu ấy để đổi lấy cuộc đời cho tôi.
Không lâu sau đó tôi đã được đứng ở vị trí đầu tiên đúng như ước muốn. Không còn một thanh niên tên Trần Tinh Nhiên nào hướng về tôi với một nụ cười đầy ấm áp: "Muốn đứng nhất thì tớ sẽ để cho cậu đạt được điều đó. Từ nay về sau, tớ sẽ nhường vị trí số 1 lại cho cậu."
Trần Tinh Nhiên, giờ đây tớ đứng nhất rồi cũng không có người nào có thể vượt qua được tớ.
Thiên tài có thể vượt qua tôi đã mãi mãi biết mất trên cuộc đời này. Và đến sau cùng, Thẩm Tinh cũng biến mất, người duy nhất ngoài tôi ra có thể nhớ được Trần Tinh Nhiên cũng đã rời đi.
Tôi đã bị bỏ lại một mình và đang cảm thấy ký ức của mình đang bị xóa từng chút một bằng một cục tẩy. Cuối cùng, tôi cố gắng hết sức nhớ lại hình dáng của cậu ấy trong tâm trí, cố vẽ chân dung cậu ấy ở trang cuối cùng của cuốn sách bằng đôi tay run rẩy của mình.
Vừa vẽ tôi không ngừng lẩm bẩm: "Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên". Một giọt nước mặt mặn đắng khẽ rơi xuống bức ảnh chân dung.
*Ngoại truyện.
Nhiều năm sau đó, tôi đến miền Bắc làm việc, vì nghe nói nơi đó có tuyết rơi. Tôi cũng chẳng biết tại vì sao lại muốn đến nơi này. Hình như có người đã từng nói với tôi rằng cậu ấy thích ngắm tuyết. Là ai chứ? Tôi không thể nào nhớ ra!
Sau khi chuyển đến nhà mới, tôi mở thùng sách mà mẹ tôi gửi từ quê lên, phát hiện bên trong đó có một quyển sách tên [Liệu Nguyên]. Tiết Ninh ở bên cạnh cười nhạo tôi: "Cậu nhiêu tuổi rồi mà còn đọc tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn thế."
Tôi vội lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tớ cũng không nhớ rõ, hình như lúc còn đi học đã từng thấy nó."
Tôi cầm nó đặt trên bàn, lúc này chợt có một cơn gió lùa vào đầy mát lạnh.
Quyển sách trên bàn bị thổi bay đến trang cuối và có một con bướm từ đâu bay vào đậu ngay chổ đấy. Thời tiết mát mẻ, báo hiệu mùa xuân sắp đến rồi.
Tôi vô thức nhìn sang và nhìn thấy được chân dung của một chàng trai trẻ. Bên dưới ghi: [Oan gia của tôi, cậu ấy là Trần Tinh Nhiên.]
Đến khi mặt tôi ướt đẫm nước mắt, Tiết Ninh ngạc nhiên hét lên: "Mạt Mạt, sao cậu lại khóc thế?"
Tôi đưa tay lên lau nước mắt rồi lắc đầu cười: "Không sao, gió thổi làm bụi bay vào mắt tớ thôi."
Tôi từng nghe nói rằng, phải mất đến cả trăm mùa xuân sau khi ch.ết hồ điệp mới có thể quên đi hết nỗi tương tư.
Trần Tinh Nhiên, có phải cậu đang nhắc nhở rằng tớ không được quên cậu đúng không.
Sao có thể quên được chứ, sau khi cậu rời đi thế giới trong tớ đã chẳng còn mùa xuân, thế thì hồ điệp sẽ không ch.ết và tớ cũng sẽ mãi không bao giờ quên cậu.
(Hết)