Chương 7 - Nước Sạch Và Nỗi Đau Của Người Con
Tôi vẫn giữ giọng điềm tĩnh, nói vào điện thoại, từng chữ rành rọt:
“Xin chào, tôi là công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Trần Vọng, số căn cước công dân 37xxxxxxxxxxxxxxxx.”
“Tôi xin chính thức tố cáo Trưởng thôn Lý Phú Quý, người đứng đầu Ủy ban thôn làng Hoè, huyện Thanh Nguyên.”
“Trong dự án ‘Cấp nước an toàn nông thôn làng Hoè’, ông ta đã lợi dụng chức vụ, thông đồng với đơn vị thi công, dùng các thủ đoạn như khai khống khối lượng công trình, làm giả sổ sách, nhằm chiếm đoạt quỹ hỗ trợ xoá đói giảm nghèo của nhà nước, tổng cộng là 200.000 nhân dân tệ.”
Mỗi câu tôi nói ra, cơ thể Lý Phú Quý lại run rẩy một lần.
Đám đông bắt đầu xôn xao.
Ánh mắt của dân làng chuyển từ giận dữ đồng lòng sang sững sờ và nghi hoặc.
Tôi không dừng lại, tiếp tục nói:
“Tổng ngân sách của dự án này là tám trăm nghìn tệ, trong đó bốn trăm nghìn là tôi tự bỏ tiền ra quyên góp, còn bốn trăm nghìn còn lại là khoản trợ cấp xoá đói giảm nghèo do nhà nước cấp theo tỷ lệ đối ứng. Lý Phú Quý đã cố tình giấu nhẹm thông tin về khoản trợ cấp này với tôi, rồi dựng chuyện công trình gặp khó khăn, cố ý cho đường ống vòng năm cây số để làm bình phong che đậy bảng kê khai khống hai trăm nghìn tệ kia.”
“Tất cả bằng chứng, bao gồm bản sao điện tử sổ sách nguyên gốc do hắn cất giấu, hai phiên bản bảng ngân sách của dự án, và hình ảnh liên quan, tôi đã nén lại và gửi qua email mã hóa đến hòm thư tố cáo chính thức của quý đơn vị — cách đây nửa tiếng.”
Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Anh Trần, cảm ơn anh đã cung cấp đầu mối quan trọng! Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật huyện chúng tôi vô cùng coi trọng vụ việc này!”
“Xin anh giữ liên lạc, tổ điều tra sẽ lập tức xuất phát tới làng Hoè để xác minh! Anh cũng phải chú ý an toàn!”
Tôi cúp máy.
Cả thế giới bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió vờn qua.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Lý Phú Quý — hắn giờ mặt mày xám ngoét, cả người mềm nhũn như sắp ngã quỵ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ, từng chữ một, nói rõ ràng:
“Ông tưởng tôi gọi máy xúc tới hôm qua chỉ là để đào mấy cái ống nước nhà mình à?”
“Không.”
“Tôi đang đào mồ.”
“Đào cho ông. Và cho tất cả những kẻ giống ông.”
Cả làng như bùng nổ.
Họ cuối cùng cũng hiểu ra.
Không phải tôi, Trần Vọng, phá hoại nguồn nước của họ.
Mà là Lý Phú Quý, với bàn tay tham lam không chỉ vơ vét tiền quyên góp của tôi, mà còn thò tay vào ngân sách quốc gia!
Là lòng tham của hắn, đã hủy hoại cả làng Hoè này!
“Lý Phú Quý! Đồ trời đánh! Trả nước lại cho nhà tôi!”
“Trả tiền! Trả lại tiền của nhà nước!”
“Hóa ra là hắn tham ô, nên mới cố tình không cho nước tới nhà Trần Vọng!”
Những ông già vừa mới nằm lăn giữa đường, tự đứng dậy không ai đỡ.
Những phụ nữ ôm con vừa gào khóc ăn vạ, cũng im bặt, ngồi lặng thinh.
Ánh mắt của dân làng nhìn Lý Phú Quý đã không còn là tin tưởng hay phục tùng, mà là sự kinh hoàng và phẫn nộ ngút trời.
Đám đông tản ra như thủy triều rút, tự động mở ra một con đường rộng thênh thang.
Không còn ai dám cản đầu xe của tôi nữa.
10
Tôi nổ máy.
Tiếng gầm nhẹ của động cơ như tuyên bố sự kết thúc của một màn bi hài kịch.
Chiếc xe lăn bánh, từ từ lướt qua giữa dòng người.
Trên một vài khuôn mặt, tôi nhìn thấy ánh mắt van nài và hối lỗi.
Có lẽ họ muốn níu kéo tôi, không phải để trả thù, mà là để cầu xin tôi buông tha, đừng tố cáo.
Nhưng khi ánh mắt họ chạm phải ánh nhìn lạnh băng của tôi, tất cả đều lặng lẽ tránh sang một bên.
Lý Phú Quý ngồi bệt dưới đất, thất thần.
Mấy cán bộ thôn trước nay thân thiết với hắn, lúc này cũng tránh thật xa, sợ bị lây tai vạ.
Hắn như già đi hai mươi tuổi chỉ trong chốc lát, mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Xong rồi… hết thật rồi…”
Chiếc xe rời khỏi cổng làng, bon bon trên con đường quê dẫn về thị trấn.
Ba tôi khẽ thở dài — một hơi thật dài.
Hơi thở ấy, như trút đi tất cả những uất ức và gông xiềng ông đã phải gánh suốt nửa đời.
Mẹ tôi quay đầu lại, nhìn thật lâu vào ngôi làng nơi bà đã sống cả đời.
Rồi bà quay mặt về phía trước, ánh mắt kiên định, dứt khoát.
Vài cây số sau, tôi thấy mấy chiếc ô tô biển xanh đen hú còi lao vút về hướng ngược lại, tiến thẳng về phía làng Hoè.
Tôi biết, đó là tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật.
Tôi không quay đầu lại.
Chỉ qua kính chiếu hậu, tôi thấy ngôi làng nơi mình đã sinh ra, đã lớn lên — đang dần thu nhỏ lại thành một chấm đen trên đường chân trời.
Rồi tan biến.
Trong xe, hệ thống âm thanh đang phát ngẫu nhiên một bài hát pop mà tôi chẳng biết tên.
Lời bài hát vang lên: “Tạm biệt hôm qua mới có thể ôm lấy ngày mai.”
Ba tôi, người im lặng suốt quãng đường, đột nhiên lên tiếng.
Giọng ông rất khẽ, nhưng nghe rõ ràng đến lạ.
“Tiểu Vọng à, từ giờ nhà mình sống ở thành phố.”
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu — lúc ông nói câu đó, trên gương mặt không còn buồn bã, chỉ có sự nhẹ nhõm chưa từng có.
11
Chúng tôi ổn định cuộc sống trong căn hộ thuê ở thành phố.
Một tuần sau, Lý Minh gọi điện cho tôi.
Trong giọng cậu ấy là sự nhẹ nhõm và khoan khoái rõ rệt.
“Anh Trần Vọng, điều tra xong hết rồi.”
Tổ thanh tra của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật huyện làm việc cực kỳ hiệu quả.
Dựa vào bản sổ gốc mà tôi cung cấp, họ lần ra được từng khoản sai phạm của Lý Phú Quý suốt bao năm trời.