Chương 6 - Nước Sạch Và Nỗi Đau Của Người Con
Màu đỏ ấy, dưới ánh đèn mờ, giống như máu khô đông đặc.
Ba tôi nhìn chằm chằm vào hàng chữ, toàn thân run lên dữ dội.
Ông không gào thét, cũng không rơi nước mắt.
Ông chỉ lặng lẽ quay vào sân, ném mạnh cây xẻng xuống đất.
Ông nhìn tôi, từng chữ như dùng hết toàn bộ sức lực mà nói ra:
“Tiểu Vọng à, đi!”
“Giờ chúng ta đi ngay!”
“Nơi này, dù có chết ngoài đường, ba cũng không bao giờ quay lại!”
Tôi nhìn ánh mắt quyết tuyệt của ba, rồi quay sang nhìn mẹ tôi đang nước mắt giàn giụa bên cạnh.
Tôi gật đầu.
“Được, mình đi.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim của ba người chúng tôi lần đầu tiên gắn chặt với nhau đến thế.
8
Trời tờ mờ sáng.
Tôi và ba mẹ ngồi lên xe.
Xe tôi đi sau chiếc xe tải chở đống ống nhựa cũ kỹ cuối cùng, chuẩn bị rời khỏi cái làng khiến tôi nghẹt thở này.
Nhưng đến con đường nhựa duy nhất ở đầu làng, chúng tôi bị chặn lại.
Trước mặt là một đám người đen nghịt, chen kín cả đường, không còn chỗ mà nhúc nhích.
Từ người già đến trẻ nhỏ, gần như cả làng đều kéo ra.
Dẫn đầu đám đông chặn đường là Lý Phú Quý — người đã bị tôi hành cho cả đêm, giờ trông nhếch nhác thảm hại.
Hắn cầm chiếc loa phát thanh trong tay, sau một hồi tiếng điện nhiễu chói tai, là giọng gào thét điên cuồng của hắn vang lên:
“Trần Vọng! Mày phá hỏng hệ thống nước sạch của làng tao mà còn định phủi mông bỏ đi? Không dễ vậy đâu!”
“Mày ăn trộm tài sản tập thể của làng tao (mấy cái ống nước đấy), mày phải ở lại chịu trách nhiệm!”
Bên cạnh hắn, mấy ông già bà cả chẳng nói chẳng rằng nằm lăn giữa đường, nhắm nghiền mắt, bày ra cái kiểu “mày mà dám lái xe qua tao chết cho mày xem”.
Một vài phụ nữ ôm con ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, tố cáo tôi là “đồ đao phủ” chặn đường sống của con trẻ trong làng.
Đây là một màn mượn đạo đức để uy hiếp người khác, được sắp đặt kỹ càng, trơ trẽn và đáng ghê tởm.
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của hắn.
Hắn đã sợ.
Hắn cảm nhận được rằng tôi sắp tố cáo, nên muốn lấy toàn bộ dân làng ra làm con tin, giam lỏng tôi ở đây, vắt kiệt, bức chết trong cái làng này.
Đây là nước cờ cuối cùng, cũng là cú phản đòn điên rồ nhất của hắn.
Mẹ tôi nhìn những khuôn mặt ngoài kia — giận dữ, trơ lì, và không biết xấu hổ — mà sợ đến tái mặt, tay bấu chặt dây an toàn.
Ba tôi thì nghiến chặt tay, ngực phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm đám người mà trước đây ông vẫn gọi là “bà con hàng xóm”.
Tôi từ từ hạ kính xe xuống.
Làn không khí lạnh buốt buổi sáng tràn vào.
Tôi nhìn thẳng vào Lý Phú Quý — kẻ đang đứng đầu đám đông — mở miệng, giọng bình tĩnh:
“Lý trưởng thôn, hành vi của ông hiện tại gọi là giam giữ người trái pháp luật. Là phạm tội, ông hiểu chứ?”
“Giờ tránh ra. Giữa tôi và ông có thể giải quyết bằng pháp luật. Nhưng nếu ông cứ cố tình chặn đường, vậy thì bản chất sự việc sẽ khác.”
Lý Phú Quý bật ra một tràng cười lạnh, trong tiếng cười đầy sự tuyệt vọng và điên cuồng của kẻ cùng đường.
“Phạm tội? Hôm nay ông đây cho mày biết, ở làng Hoè này, ai mới là người có tiếng nói!”
“Tao nói cho mày biết, Trần Vọng, hôm nay đừng mơ rời khỏi cái làng này!”
“Có gan thì lái xe đâm qua người tụi tao đi!”
Hắn đưa loa cho người bên cạnh, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chắc chắn rằng tôi chẳng làm được gì.
Tôi nhìn hắn, khẽ gật đầu.
“Được.”
Tôi lấy điện thoại ra, ngay trước mặt hắn và cả đám đông, bấm vào nút gọi nhanh đã được cài sẵn.
Và một lần nữa, bật loa ngoài.
Lý Phú Quý tưởng tôi lại gọi cảnh sát, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Trong mắt hắn, công an có đến cũng vô dụng — luật pháp không trị được đám đông, cảnh sát chẳng lẽ bắt hết cả làng?
Nhưng hắn đoán sai rồi.
Tôi không gọi 110.
09
Cuộc gọi được kết nối.
Một giọng nam trung niên trầm ổn, đầy uy nghi, vang lên từ loa ngoài của điện thoại, truyền khắp không gian đang chết lặng ở đầu làng.
“Xin chào, đây là Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật huyện Thanh Nguyên.”
Hai chữ “Kỷ luật” như tiếng sét giáng giữa ban ngày.
Tất cả tiếng khóc, tiếng chửi rủa, tiếng ồn ào… đều biến mất trong nháy mắt.
Vẻ khinh khỉnh và điên loạn trên gương mặt Lý Phú Quý cứng đờ như bị đông cứng lại.
Máu trên mặt hắn như rút sạch, trắng bệch còn hơn cả ban đêm hôm qua