Chương 7 - Nữ Chính Tỉnh Thức
Con heo ngu Tô Thần này, quả thật hôm không ai ở nhà đã dắt Bạch Viên Viên về.
Còn để mặc cô ta tự do đi lại khắp nhà.
Bạch Viên Viên vào phòng tôi, nhìn trúng cái túi đó, hỏi xin thì Tô Thần thật sự đưa luôn.
Chưa kể cô ta còn lén lấy cả mấy món nữ trang trong hộp của tôi.
Tôi vừa định lôi video từ điện thoại ra cho Tô Thần xem thì điện thoại cậu ta đổ chuông.
Tô Thần liếc màn hình, lập tức đứng phắt dậy đi ra ngoài:
“Viên Viên tới rồi, em ra đón cô ấy!”
Tô Thần đưa Bạch Viên Viên vào nhà.
Phía sau cô ta còn có hai bạn cùng phòng của tôi.
Cả ba đứa đều ăn diện kỹ lưỡng, nhất là Bạch Viên Viên, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu đắt tiền.
“Cưng à, mẹ và chị sẽ không ghét em chứ?”
Tô Thần an ủi Bạch Viên Viên:
“Không đâu, mẹ tôi với chị tôi đều dễ tính lắm.”
Bạch Viên Viên “ừm” một tiếng, cười dịu dàng nhìn vào sảnh biệt thự nhà tôi.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đơ.
Từ Kiều cũng thấy tôi, hét toáng lên:
“Tô Lạc? Sao cậu lại ở đây!”
Bạch Viên Viên vốn đã thích hét, Từ Kiều trước kia còn coi như dịu dàng, giờ cũng học theo luôn.
Chói tai.
Bạch Viên Viên tức giận nói:
“Tô Lạc, tôi không ngờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy. Biết tôi sắp tới nhà bạn trai tôi, kết quả cậu chạy đến trước? Cậu có ý đồ gì?”
Bạch Viên Viên nhìn quanh, ánh mắt rơi lên người mẹ tôi thì thay đổi ngay.
Tô Thần có gương mặt giống mẹ tôi, nhìn một cái là biết quan hệ mẹ con.
Sắc mặt Bạch Viên Viên vặn vẹo, rõ là tức đến nghẹn:
“Tô Lạc, cậu nói xấu gì tôi với bác à!”
Tôi biết trên đời này có mấy đứa não tàn, nhưng không nghĩ Bạch Viên Viên lại não tàn đến mức này.
Cô ta nắm chặt tay Tô Thần, bước nhanh tới trước mặt mẹ tôi:
“Bác ơi, cháu là Viên Viên. Cháu không biết Tô Lạc nói gì với bác về cháu, nhưng bác đừng tin nó, đều không phải thật đâu. Bác muốn biết gì cứ hỏi cháu.”
Tô Thần nhìn cảnh trước mắt thì hơi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng.
Bạch Viên Viên nói với mẹ tôi xong lại quay sang Tô Thần:
“Cưng à, Tô Lạc chính là cái đứa bạn cùng phòng ở trường bắt nạt em đó.”
Tô Thần:
“Hả?”
Bạch Viên Viên thấy mẹ tôi nhìn cô ta nửa cười nửa không, trong lòng càng tức, chắc chắn tôi đã nói xấu cô ta:
“Tô Lạc, cậu quá đáng lắm! Tôi tự thấy mình chưa làm gì có lỗi với cậu, sao lòng dạ cậu ác thế? Ở trường bắt nạt tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn phá hoại tình cảm của tôi với cưng nữa!”
Nước mắt Bạch Viên Viên rưng rưng, cả người run lên.
Tô Thần kéo nhẹ tay áo cô ta, không tin được hỏi:
“Em nói hôm nay ở trường bị bạn cùng phòng bắt nạt… là chị tôi á?”
“Đúng! Chính là chị cưng.”
Bạch Viên Viên nghẹn ngào gật đầu, nhìn Tô Thần với ánh mắt đầy nước:
“Cưng à, giúp em giải thích với bác đi, em tuyệt đối không phải người như Tô Lạc nói đâu.”
Từ Kiều cũng định lên tiếng phụ họa, nhưng bạn cùng phòng còn lại nhận ra có gì đó sai sai, vội kéo tay áo Từ Kiều ngăn lại.
Tôi cười cười nhìn Bạch Viên Viên:
“Cưng à, cưng à, cô chắc biết tên thật của cậu ta chứ?”
“Cậu nói nhảm gì đấy? Tên cưng tôi là Phó Du Bạch, sao tôi không biết được.”
Khóe môi tôi cong lên sâu hơn.
Tô Thần thì sững mặt:
“Ai nói cho em là anh tên Phó Du Bạch?”
Bạch Viên Viên đơ ra:
“Không phải… là anh à?”
“Tô Lạc là chị tôi. Phó Du Bạch là anh rể tôi. Viên Viên, em đang nói cái gì vậy?”
Sắc mặt Bạch Viên Viên xấu tới mức không thể tả.
Tôi thản nhiên nói:
“Du Bạch, tôi muốn ăn dưa hấu.”
Phó Du Bạch cắm một miếng dưa hấu bằng tăm đưa lên miệng tôi.
Tôi vừa ăn vừa liếc Tô Thần cười khẩy:
“Tô Thần ơi, tình yêu đích thực của cậu đến tên cậu cũng không biết đấy.”
Hóa ra, trong khoảng thời gian Phó Du Bạch lên chùa lễ Phật, Tô Thần ngứa tay muốn mượn chiếc Maybach bản cao nhất của Phó Du Bạch để ra oai.
Cậu ta dùng danh nghĩa của tôi tới nhà họ Phó mượn xe.
Người nhà họ Phó biết Phó Du Bạch cưng chiều tôi hết mực, tất nhiên không từ chối.
Tô Thần lái xe ra ngoài, đi bar uống rượu khoe mẽ, bị Bạch Viên Viên để ý.
Cô ta không biết từ đâu nghe được biển số đó là xe của Thái tử gia Phó Du Bạch, thế là nhận nhầm Tô Thần thành Phó Du Bạch.
Sau đó Bạch Viên Viên tìm cách tiếp cận Tô Thần.
Ban đầu còn gọi là “ông”, sau khi xác định quan hệ thì đổi thành “cưng”.
Còn chuyện Phó Du Bạch mỗi năm đều đi lễ Phật một thời gian, là do hạ nhân bàn tán mà cô ta nghe lỏm được.
Kết quả là Tô Thần hoàn toàn không biết mình bị nhận nhầm, cứ tưởng Bạch Viên Viên biết rõ thân phận của mình.
Dù cái danh cậu ấm nhà họ Tô không thể sánh với Thái tử gia Phó Du Bạch nhưng cũng không tệ.
Kết quả…