Chương 6 - Nữ Chính Tỉnh Thức
9
Tôi không muốn phí thời gian ở chỗ đó.
Ra khỏi văn phòng, Phó Du Bạch nắm chặt tay tôi, khăng khăng muốn đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi nói mình đã xử lý ở phòng y tế rồi nhưng không cản được anh, cuối cùng vẫn bị kéo đi bệnh viện khám mắt.
Lúc bác sĩ đang xử lý cho tôi, nhìn Phó Du Bạch mím chặt môi, tôi không nhịn được bật cười:
“Sao thế, mặt căng dữ vậy?”
“Anh không muốn nhìn thấy em bị thương.”
“Tôi bị thương bởi người tự xưng là nữ chính của anh đấy.”
Tôi kể hết mấy lời Bạch Viên Viên nói cho Phó Du Bạch nghe.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên mặt Phó Du Bạch hiện ra cái vẻ như… như bị tọng một miếng cứt vô miệng vậy.
“Đầu óc có vấn đề à?”
Tôi gật đầu:
“Tôi cũng thấy vậy. Nhưng dạo này anh đi đâu? Mẹ tôi bảo anh tuần trước có về một chuyến, còn ngồi trong phòng tôi rồi đi luôn, sao không nhắn gì cho tôi?”
Phó Du Bạch lấy trong túi ra một chuỗi hạt đỏ:
“Anh nghe phương trượng nói chùa Tĩnh An có loại vòng chỉ đỏ, bên trong bỏ tóc của người con gái vào thì có thể cầu bình an.
“Hôm đó gấp quá nên anh vào phòng em lấy tóc trên giường rồi đi luôn. Anh còn để lại tờ giấy trong phòng, em không thấy à?”
Tôi lắc đầu:
“Không thấy. Tôi còn tới chùa tìm anh mà không gặp.”
Phó Du Bạch xoa đầu tôi, từ góc này tôi có thể nhìn rõ chiếc cằm trắng trẻo của anh:
“Hôm đó chắc anh vẫn ở Tĩnh An tự chưa về.”
Anh đeo chuỗi hạt đỏ lên cổ tay tôi, rồi nắm tay tôi kéo đi ra khỏi bệnh viện.
Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, khóe môi khẽ cong.
Phó Du Bạch là của tôi, chỉ có thể là của tôi.
Tiếp theo là xử lý việc gia đình.
10
Phó Du Bạch nói với tôi anh không cho phép ai lấy chiếc Maybach của mình đi cả.
Nhưng nhà họ Phó và nhà họ Tô quan hệ rất tốt, nếu Tô Thần muốn mượn thì vẫn mượn được.
Tôi và Phó Du Bạch cùng về nhà.
Tô Thần từ ngoài chạy vào, còn chưa tới cửa đã nghe giọng cậu ta.
“Mẹ ơi, con có bạn gái rồi! Tối nay muốn dẫn về cho mọi người gặp mặt làm quen!”
Trước đó về nhà tôi đã kể cho mẹ tôi nghe suy đoán của mình.
Xui cái là cái dây chuyền kim cương Tô Thần tặng cho Bạch Viên Viên hôm sinh nhật, tôi nhận ra ngay.
Đó là của mẹ tôi.
Người có thể chạm vào túi xách của tôi và tiếp cận được hộp nữ trang của mẹ tôi ngoài Tô Thần thì còn ai nữa?
Lúc này tôi đang nằm ườn trên sofa, chân gác lên đùi Phó Du Bạch, vừa để anh đút đồ ăn vừa xem phim.
Mẹ tôi lạnh giọng cười:
“Bạn gái gì chứ.”
Tô Thần không phát hiện không khí lạ, còn ngạc nhiên nhìn tôi với Phó Du Bạch:
“Chị, anh rể, hai người về hồi nào thế!”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta:
“Đây là nhà tôi, tôi về lúc nào phải báo với cậu à, đại thiếu gia Tô Thần?”
Tô Thần gãi đầu cười hề hề:
“Không cần không cần.”
Cậu ta nhanh chân ngồi xuống sofa đối diện tôi và Phó Du Bạch, mở miệng nói ngay:
“Chị, chị về đúng lúc thật, em có chuyện muốn nói.
“Bạn gái này là em mới quen, em thích cô ấy lắm, cô ấy còn học cùng trường với chị nữa. Tối nay cô ấy tới đây, em muốn giới thiệu cho chị biết.
“Cô ấy tốt bụng, dịu dàng, không tham tiền, chỉ yêu con người em thôi. Tình yêu của bọn em là tối thượng, cô ấy là tình yêu đích thực đời em, em định cưới cô ấy luôn.
“Chỉ là cô ấy hơi hiền quá. Em nghe nói hôm nay ở trường còn bị bạn cùng phòng bắt nạt. Bạn cùng phòng của cô ấy thật không ra gì, dám bắt nạt cô ấy. Em định đi xử lý mà cô ấy bảo bạn đó hôm nay trốn mất, em sẽ qua trường tìm nó thứ hai tuần sau.
“Dám bắt nạt con dâu tương lai nhà họ Tô, gan to thật. Chị, sau này ở trường chị giúp em chăm sóc cô ấy với nhé?”
Nghe Tô Thần nói càng lúc tôi càng lạnh mặt:
“Tô Thần, cái túi đen trong phòng chị đâu rồi?”
Tô Thần cười đông cứng lại:
“Gì… gì cơ… túi nào á…”
Phòng tôi có lắp camera.
Lần trước về tôi vội vàng đi tìm Phó Du Bạch nên không để ý, cũng không ngờ chiếc túi Bạch Viên Viên cầm lại là của tôi.
Hôm nay về tôi đã mở camera xem lại.