Chương 8 - Nữ Chính Tỉnh Thức
Chuyện lòi ra khiến Tô Thần – người vừa nãy còn tự hào nói tình yêu với Bạch Viên Viên là tối thượng – sầm mặt như nuốt phải cục shit.
Tôi thì lấy điện thoại ra, bật đoạn video quay từ camera trong phòng.
“Bạch Viên Viên, cô ăn cắp mấy món trang sức đó của tôi, đều là đồ giá trị đấy. Để xem cô ngồi bóc lịch mấy năm nhé?”
Mặt Bạch Viên Viên lập tức trắng bệch, chẳng còn tí đắc ý nào.
Cô ta thậm chí “phịch” một tiếng quỳ luôn trước mặt tôi:
“Xin lỗi chị ơi, em sai rồi, em xin chị, nể tình em là bạn gái Tô Thần, chị tha cho em đi! Em hứa nếu sau này gả vào nhà họ Tô, nhất định sẽ đối xử thật tốt với chị, chúng ta sẽ không có mâu thuẫn gì hết!”
Màn quỳ lạy này khiến tất cả mọi người đều câm nín.
Nhất là Tô Thần.
Trong đầu cậu ta, Bạch Viên Viên vẫn luôn là “thuần khiết ngây thơ”, “tốt bụng không tham tiền”, “tình yêu tối thượng”.
Giờ nhìn bộ dạng này của cô ta, mặt Tô Thần khó coi không khác gì bị tọng cứt.
Không khá hơn là bao là Từ Kiều đang đứng phía sau.
Từ Kiều run run hỏi:
“Bạch Viên Viên, không phải cậu nói thế giới này là tiểu thuyết sao? Không phải cậu là nữ chính sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi tựa vào ngực Phó Du Bạch, cười nhẹ nói:
“Có lẽ cô ta đọc tiểu thuyết nhiều quá thôi.”
Tôi chỉ nói bâng quơ nhưng không ngờ vẻ xấu hổ trên mặt Bạch Viên Viên đã trả lời thay cô ta.
Mọi người đều im lặng:
“……”
Bạch Viên Viên thật sự bị đọc tiểu thuyết nhiều quá nên hoang tưởng.
Gặp Tô Thần thì nhận nhầm là Phó Du Bạch, ở bên Tô Thần rồi tưởng mình là nữ chính ngôn tình nghịch tập.
Tôi chỉ muốn nói, đỉnh thật đấy.
10
Tôi tất nhiên không tha cho Bạch Viên Viên, gọi thẳng công an.
Có video làm bằng chứng, Bạch Viên Viên rất nhanh đã bị bắt.
Từ Kiều cũng tới xin lỗi tôi, nói trước đây không nên hùa theo Bạch Viên Viên để nhắm vào tôi.
Tôi không để ý đến cô ta, mà dọn ra khỏi ký túc xá.
Tô Thần mấy hôm nay cũng không ngừng nhắn tin cho tôi, xin lỗi vì đã tùy tiện mang đồ của tôi cho người khác, xin lỗi vì đã mượn danh nghĩa của tôi để lấy xe của Phó Du Bạch đi khoe mẽ.
Chúng tôi không ai thèm trả lời.
Ba mẹ tôi thì cắt thẳng thẻ của Tô Thần, để mặc cậu ta tự đi trải nghiệm cuộc đời.
11
Lại một mùa xuân nữa đến.
Năm nay tôi không để Phó Du Bạch lên núi thay tôi tụng kinh cầu bình an nữa.
Tôi đi cùng anh đến chùa, lúc anh vào đại điện lễ Phật, tôi lang thang dạo trong sân.
Tôi đang ngước nhìn mấy tán cây trên đầu thì một vị sư trụ trì từ trong phòng bước ra.
Ông ấy nhìn thấy sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi, chắp tay niệm Phật rồi hỏi:
“A di đà Phật, thí chủ đeo trên tay sợi chỉ đỏ của Tĩnh An Tự phải không?”
Tôi khựng lại một chút rồi gật đầu.
Trụ trì cười hiền:
“Chỉ đỏ của Tĩnh An Tự không dễ có đâu. Ngàn bậc thang, phải quỳ lạy từng bước mới có được cơ hội ấy.”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Trong đầu không kìm được nhớ lại hôm đó, lúc Phó Du Bạch tự tay đeo sợi chỉ đỏ lên cổ tay tôi.
Hôm đó tôi còn thấy anh đi hơi kỳ lạ, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói là chắc vì quỳ trong điện Phật hơi lâu nên vậy.
12
Khi Phó Du Bạch từ đại điện bước ra, tôi nhìn anh thật lâu.
Đường nét trên mặt anh sạch sẽ, rõ ràng, ánh mắt lại dịu dàng.
Khi anh cúi xuống có thể thấy rõ hàng mi dài và dày.
Khóe mắt anh có một nốt ruồi son đỏ rực.
Mắt tôi bất giác ươn ướt.
Trước khi Phó Du Bạch kịp mở miệng, tôi đã nhón chân hôn lên môi anh.
Phó Du Bạch rõ ràng ngây ra một giây, nhưng ngay sau đó anh siết tay ra sau đầu tôi, hôn sâu thêm.
Nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người tôi và Phó Du Bạch.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Dù cho có gió mạnh nổi lên, người đàn ông này cũng chỉ có thể là của tôi.
(Hết)