Chương 3 - NỖI OAN CỦA QUỶ
NỖI OAN CỦA QUỶ (P3/4)
10.
“Phù muội muội!”
Châu Ngạn bước lên một bước gọi ta, trong giọng nói đầy sự quan tâm:
“Mau về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện nhà Vương thẩm, tốt nhất hai người đừng ra mặt nữa, tránh bị người ch//ỉ trí//ch.”
Ta quay đầu vẫy tay với hắn, ca ta đã kéo ta vào trong sân.
“Đi lấy nước! Người đâu mau tới đây! Lấy nước!”
Châu Ngạn ở ngoài nhà lớn tiếng hô hoán, trong con ngõ rất nhanh đã trở nên ồn ào.
“Ca, con người Châu Ngạn thật tốt, mỗi lần gặp hắn ca đừng cứng nhắc nữa.”
Ca ca không quan tâm ta, mà đứng ở bên tường nghiêm túc lắng nghe động tĩnh trong nhà Vương Liên Hoa.
L//ửa rất nhanh đã được dập tắt, hàng xóm dập lử//a xong cũng không về nhà luôn, mà đứng trong sân bàn tán xôn xao.
“Ta thấy lử//a này tám phần mười là do huynh muội Tống gia phóng!”
“Đúng thế, chắc chắn bọn họ gi//ận Vương quả phụ tr//eo c//ổ ở trước cửa nhà mình!”
“Phì! May mà ta không gả cháu ngoại cho tiểu tử Tống gia, không thì chẳng phải đã hại cả đời nó rồi sao!”
“Thật là biết người biết mặt không biết lòng!”
Những người lắm điều này thật đáng ghét!
Châu Ngạn không nghe nổi tiếp, chủ động giải thích cho huynh muội chúng ta:
“Huynh muội Tống gia không phải người như vậy, buổi tối ta ra ngoài lấy nước uống đã nhìn thấy một bóng đen trèo qua từ sân nhà Vương thẩm, chạy mất dạng nhanh như chớp!”
“Theo ta thấy Tống tú tài chắc chắn bị oan!”
Châu Ngạn vừa nói xong, mấy đại nương lập tức ồn ào:
“Được rồi Ngạn Ca, ai không biết ngươi thích nha đầu Tống Thanh Phù, bây giờ ca nó đã bị tước thân phận tú tài, mẹ ngươi chắc chắn không đồng ý đâu!”
Nghe đến đây, ca ta chau mày, lập tức kéo ta vào trong nhà.
Y không thích Châu Ngạn, cũng là vì nguyên nhân này.
Châu Ngạn từng tìm bà mối tới hỏi cưới, nhưng ca ca cảm thấy nhân phẩm của cha mẹ hắn không tốt, đã từ chối hôn sự này ngay lập tức.
Mặc dù ta không thích cha mẹ Châu Ngạn, cũng chưa từng muốn gả cho hắn, nhưng con người hắn, ta cảm thấy cũng không xấu xa.
11.
Một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, ta và ca ca liền chạy đến nghĩa trang.
Th* th//ể để ở nghĩa trang phần lớn là không thân không thích, th* th//ể để bảy ngày, nếu như vẫn không có ai tới nhận sẽ được cuốn chiếu ch//ôn vào bãi tha m//a.
Chúng ta dùng tiền tích góp ít ỏi mua một cỗ qu//an t//ài gỗ tùng cho Vương thẩm, tìm một chỗ thoáng đãng gần bãi tha m//a ch//ôn c//ất cô ta.
Làm xong mọi thứ, ta và ca ca canh trước m//ộ Vương Liên Hoa, lẳng lặng đợi cô ta tới.
M//ộ mới vừa dựng, nhập thổ vi an, đêm nay Vương Liên Hoa chắc chắn sẽ tới trước m//ộ mình.
Nhà Vương Liên Hoa bị đ//ốt, bây giờ nơi duy nhất còn sót lại chứng cứ chính là phủ nha.
Thế nhưng phủ nha canh gác nghiêm ngặt, ta và ca ca lại không biết võ công, muốn trèo tường vào tr//ộm đồ quả thật là nói chuyện viển vông.
Vương Liên Hoa, là hy vọng cuối cùng để hai chúng ta lật bản án.
Ta và ca ca buồn bã ngồi trước mộ Vương Liên Hoa đợi nửa đêm, mãi đến khi gác chuông truyền tới tiếng chuông gõ canh hai, trước ngôi mộ vẫn yên tĩnh im ắng như cũ.
Ca ca thở dài, rót một chén rư//ợu trước ngôi m//ộ.
“Vương thẩm, huynh muội chúng ta đã lo liệu xong xuôi tang sự của cô, tiền bạc trong nhà cũng đã dùng sạch rồi!”
“Bây giờ ta ở huyện thành đã là tiếng xấu đồn xa, việc chép lại sách cũng không nhận được, e là không có cách nuôi sống bản thân nữa.”
“Vì kế sinh nhai, ta dự định bán nhà, cùng A Phù đến huyện khác tìm kế sinh nhai.”
“Ca!”
Ta lo lắng kéo ống tay áo của y, nước mắt rưng tròng:
“Nhà là thứ duy nhất mà cha mẹ để lại cho chúng ta, hơn nữa m//ộ của cha mẹ vẫn còn ở trấn này, muội sẽ không đi đâu cả!”
Ca ca vỗ tay ta, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mặt cho ta:
“A Phù, cha mẹ đã đi rồi, nhưng chúng ta vẫn phải sống cho tốt.”
“Tế bái xong rồi, chúng ta rời đi, sáng ngày mai chúng ta phải thu dọn đồ đạc.”
Ca ca đứng dậy muốn kéo ta đi, ta quỳ dưới đấy không chịu đứng dậy, hai người chúng ta lôi kéo nửa ngày, cuối cùng trên cây hòe sau ngôi m//ộ cũng truyền tới tiếng than thở xa xăm:
“Tống gia tiểu ca, xin dừng bước.”
12.
Ca ca nháy mắt với ta, lúc này ta mới hiểu được, hóa ra vừa rồi y đang diễn kh//ổ nh//ục kế.
Có lẽ Vương Liên Hoa đã quay lại từ lâu, chỉ là thấy chúng ta, nên không muốn hiện thân.
Cô ta mặc hồng y chậm rãi bay xuống khỏi cây hòe, đứng trước mặt chúng ta, nhìn thẳng vào ca ca.
“Là ta quá ng//u xuẩn, hai người các ngươi dáng người khác nhau, dáng người hắn cao hơn ngươi khoảng một tấc, vai cũng dày rộng hơn ngươi.”
Vương Liên Hoa vòng qua vòng lại ca ca, ngày thường cô ta đóng cửa không ra ngoài, ca ca lại là người rất giữ quy tắc.
Hai người thật sự không có bất kỳ giao điểm nào trong cuộc sống, lần này e là lần đầu tiên Vương Liên Hoa nghiêm túc nhìn kỹ tướng mạo của ca ca.
Vương Liên Hoa nói, việc lần đầu tiên xảy ra vào nửa năm trước.
Nửa đêm, cô ta đang ngủ, có người xông vào phòng b//ịt miệng cô ta, định cưỡ//ng b*c cô ta.
Cô ta muốn kêu cứu, người kia lại nói, mình là Tống Thanh Xuyên Tống tú tài nhà bên cạnh.
Sáng sớm mỗi ngày ca ca đều đọc sách nửa canh giờ ở trong sân, Vương Liên Hoa vô cùng quen thuộc với giọng nói này, tuyệt đối không thể nghe nhầm.
Vương Liên Hoa là một người dễ mủi lòng, nghe thấy người tới là ca ca, không nhẫn tâm hô hoán h//ủy ho//ại tiền đồ tốt đẹp của y.
Cô ta tận tình khuyên nhủ người đó rời đi, nhưng người đó lại bắt đầu động tay động chân, cưỡ//ng b*c Vương Liên Hoa.
Ngày hôm sau, Vương Liên Hoa muốn đi báo quan thế nhưng lại sợ sự việc truyền ra ngoài thì bản thân sẽ bị hàng xóm dị nghị.
Một quả phụ như cô ta, xảy ra việc này, một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm người khác.
Đến tối, người đó lại đến.
Sau đó, ban ngày người đó sẽ tặng thơ tình, tặng trang sức cho Vương Liên Hoa, đến đêm sẽ tới tìm Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa ở góa nhiều năm, bỗng dưng gặp được một tú tài trẻ trung anh tuấn ái mộ mình, cũng quả thật không nỡ lòng từ chối.
Dần dà, cô ta ỡm ờ thuận theo người đó.
Sau đó nữa, người đó cứ mười ngày là tới một lần, chỉ là mỗi ngày đều tới vào ban đêm, mỗi lần đều không cho thắp đèn.
Sau khi Vương Liên Hoa phát hiện bản thân mình ma//ng th//ai, vừa mừng vừa lo.
Người đó nói với Vương Liên Hoa, đợi bản thân đỗ tú tài sẽ tới hỏi cưới cô ta.
Còn nói cha mẹ mình đã ch*t, mối hôn sự này sẽ không có ai phản đối.
Vương Liên Hoa cứ ngày ngày mong đợi, kết quả thứ đợi được không phải hỏi cưới, mà là bỏ mạ//ng.
Đêm ca ca đỗ tú tài, sau khi người đó vào nhà vui vẻ với Vương Liên Hoa như thường, đợi sau khi cô ta ngủ say, người đó đã bế cô ta treo lên sợi dây đã chuẩn bị sẵn, tr//eo c//ổ cô ta đang sống sờ sờ đến ch*t.
13.
Nghe Vương Liên Hoa kể xong, ta và ca ca đều im lặng.
Khi người kia hà//nh hu//ng còn đeo mặt nạ, q//uỷ h//ồn của Vương Liên Hoa vừa rời khỏi x//ác, q//uỷ h//ồn chưa ngưng tụ, tất nhiên không thể nhìn rõ dưới lớp mặt nạ kia rốt cuộc là tướng mạo như thế nào.
Thế nên người này, đã bắt đầu tính kế muốn m//ưu h//ại ca ca từ nửa năm trước rồi.
Người này không những tâm cơ thâm sâu, dáng người cao xấp xỉ ca ca, thậm chí còn bắt chước nét chữ của y, học y cách nói chuyện.
Hai người một q//uỷ ngồi trước ngôi m//ộ vất vả suy tư, qua hồi lâu, ca ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Vương Liên Hoa:
“Vương thẩm, ngoại trừ quần áo, cô còn làm gì cho hắn không?”
Vương Liên Hoa vỗ mạnh đầu mình, ánh mắt đột nhiên phát sáng:
“Đúng rồi, ta còn làm hai đôi giày cho hắn! Chân của hắn lớn hơn ngươi hai số!”
“Ta âm thầm chuẩn bị đôi giày đó là để chúc mừng ngươi đỗ tú tài, cố tình giấu trong tủ ngầm dưới gầm giường.”
Ca ca nhoẻn miệng định cười, nhưng cười được một nửa, vẻ mặt lại đông cứng lại.
Khi lục soát nhà bọn sai dịch không tìm được giày, Vương Liên Hoa quả thật giấu thật giỏi.
Chỉ là hôm qua nhà của cô ta đã bị đ//ốt rồi, đôi giày đó, tất nhiên cũng đã hóa thành một đống tr//o tàn từ lâu.
Ta không màng hình tượng mà ngồi bệt trên đất, búi tóc sớm đã bị ta c//ào lo//ạn, lúc này đầu tóc chẳng khác gì tổ gà.
Trước khi ca ca đỗ tú tài, hai chúng ta còn từng tưởng tượng, sau này ca ca đỗ cử nhân làm quan, dựa vào năng lực thông linh với q//uỷ h//ồn này, ca có thể trở thành một dành thần.
Giống như Địch Nhân Kiệt và Bao Thanh Thiên, hoặc còn lợi hại hơn họ.
Dù sao họ xử án không những phải thận trọng, kéo tơ lột kén tìm tòi chứng cứ, còn phải v//ắt ki//ệt đầu óc suy luận đủ kiểu.
Còn ca ca, chỉ cần gọi vong h//ồn ra, hỏi rõ ai gi*t ch*t họ là được.
Sự việc lần này đã tà//n nh//ẫn đ//ập v//ỡ ảo tưởng của chúng ta, nếu như bản thân q//uỷ h//ồn cũng không biết bị ai gi*t thì phải làm sao?
Mỗi ngày ca ca ngoài đọc sách ra thì chỉ là đọc sách, từ trước đến nay không xảy ra xu//ng đ//ột với người nào cả.
Tôi nghĩ n//át ó//c cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc từ đâu xuất hiện một người biết võ nghệ, biết viết chữ, biết đổi giọng, muốn khiến ca ca thân b//ại danh li//ệt?