Chương 2 - NỖI OAN CỦA QUỶ

NỖI OAN CỦA QUỶ (P2/4)

5.

Vương Liên Hoa không thân không thích, th* th//ể được ch//ôn ở nghĩa trang phía tây thành.

Sau khi trời tối ta và ca ca thay sang xiêm y màu đậm, che mặt âm thầm đi đến nghĩa trang.

Người trông coi nghĩa trang chê trời lạnh nên đã trốn vào nhà nghỉ ngơi.

Th* th//ể Vương Liên Hoa được đặt trên ván gỗ, trên đầu phủ khăn trắng, khăn trắng bị gió thổi phù phù, trông vô cùng rợn người.

Ta lôi bát hương đã chuẩn bị sẵn đặt trước chân Vương Liên Hoa, cung kính d//ập đầu mấy cái sau đó thắp ba nén hương.

Hương vừa thắp đã g//ãy chân hương.

Ta và ca ca nhìn nhau, đều giật mình.

Người ch*t oan không nhận hương, Vương Liên Hoa không phải t//ự v//ẫn, mà là bị người th*t cổ ch*t!

Tối hôm qua ca ca phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ, ta ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng cót két ván giường phát ra khi y lật người.

Ta giống như ca ca, cũng không buồn ngủ.

Vừa nhắm mắt, trong đầu đều là cảnh tượng nha sai khua chiêng gõ trống tới nhà ta báo hỷ.

Mà ngay đêm hôm qua, nhà Vương Liên Hoa cách một bức tường lại bị người t//àn nh//ẫn th*t cổ ch*t.

Ca ta bất chấp, lấy sừng tê giác trong ng//ực ra, h//ồn phách của người ch*t uổng không thể gọi ra bằng hương dẫn h//ồn bình thường, phải dùng sừng tê giác.

Tê giác tươi không thể đ//ốt, nếu ch//áy sẽ có mùi hương lạ, dính lên quần áo thì người có thể thông linh với q//uỷ.

Rắc bột tê giác tươi lên hương dẫn h//ồn, một mùi hương kỳ lạ lập tức tràn ngập nghĩa trang.

Chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo màu đỏ từ trên người Vương Liên Hoa chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú, chính là q//uỷ h//ồn của Vương Liên Hoa.

Cô ta nhìn thấy ca ta, con ngươi bất ngờ co lại, ngay sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía y:

"Đồ phụ lòng! Trả mạ//ng!"

"Ca! Mau tránh ra!"

Ta đứng gần hơn ca ca, nhưng Vương Liên Hoa lại vòng thẳng qua ta, lao thẳng tới chỗ ca ca.

Mái tóc của cô ta không có gió mà tự bay, bay rợp bầu trời.

Đầu lưỡi đỏ lòm vươn dài vài mét, quấn chặt ca ca giống như cuộn vải đỏ, sau đó n//ém mạnh y xuống đất.

6.

"Ôi a!"

Ca ca hét thảm một tiếng, lăn mấy vòng trên đất như hồ lô, sau đó đ//ập mạnh vào một cây cột.

"Ca!"

Ca ca nằm ngửa trên đất không động đậy, ngay cả tiếng rên cũng không phát ra được.

Mặt mày của Vương Liên Hoa trở nên d//ữ t//ợn, cô ta đứng một bên xoa bụng, thu lưỡi lại cười nham hiểm:

"Con ngoan đừng vội, cha con rất nhanh là có thể ở cùng chúng ta rồi."

"Ta liều với cô!"

Thấy Vương Liên Hoa bay về phía ca ta lần nữa, lòng ta lo lắng vô cùng, cũng không màng sợ sệt, xông tới ôm ch//ặt e//o cô ta.

"C//út ra!"

Vương Liên Hoa hất ống tay áo, mái tóc đen của cô ta quấn lấy cổ ta giống như mãng xà, treo ta ở giữa không trung.

Cổ truyền tới một cơn đ//au dữ dội, ta há miệng đớp hơi giống như con cá sắp ch*t, cố liều hết sức nhưng không hít được hơi nào.

"Hức..."

"Ưm... ca, ca, ca chạy mau!"

Cú va chạm vừa rồi của ca ca hiển nhiên không hề nhẹ, y lắc đầu ngẩng cổ, nhìn thấy ta bị Vương Liên Hoa treo trên không trung đang đá loạn hai chân, mắt như muốn nứt ra.

"A Phù!"

Y loạng choạng chạy về phía ta, chưa chạy được mấy bước, đã bị Vương Liên Hoa đ//á bay lăn ra đất.

Vương Liên Hoa giống như mèo chơi chuột, một bên treo tôi trong không trung, một bên đợi ca ta tiến đến rồi trêu đùa y.

Sau khi lăn lộn mấy lần, trên mặt ca ta đã dính đầy bụi bẩn, tóc tai cũng tán loạn, trông như tên đi//ên.

Y nằm sấp trên đất hít thở kịch liệt, cuối cùng gần như phải dùng cả chân lẫn tay mới gắng gượng bò dậy khỏi đất được.

"Tên phụ lòng vô tình vô nghĩa nhà ngươi, đối với muội muội trái lại rất tốt."

Vương Liên Hoa lạnh lùng nhìn ca ca, ánh mắt dần trở nên hu//ng á//c:

"Thứ ngươi càng để ý, ta càng buộc phải h//ủy di//ệt!"

7.

Lực trên cổ đột nhiên thêm mạnh, khoang ng//ực tắc nghẹn gần như muốn n//ổ ra.

Trước thời khắc sống ch*t, ta ngược lại càng bình tĩnh.

Lần này tới tìm Vương Liên Hoa, là ta và ca ca đã sơ sót rồi.

Cô ta ch*t khi ma//ng th//ai, một x//ác hai mạ//ng, sớm đã không phải q//uỷ h//ồn bình thường, đã biến thành lệ q//uỷ.

Ta và ca ca mặc dù có thể thông linh với q//uỷ h//ồn nhưng ca ca bận rộn khoa cử, ta bận bịu kiếm tiền, lần trước gặp q//uỷ vẫn là khi chúng ta còn thơ bé.

Sừng tê giác là vật quý giá, trong nhà cộng lại chỉ có một khối này, ta và ca ca cũng sẽ không rảnh rỗi mà gọi chơi q//uỷ h//ồn.

Trong nhà có một tập sách cổ, bên trên ngoại trừ viết cách thông linh q//uỷ thần ra, còn viết thuật trừng trị q//uỷ.

Những thuật pháp đó hai huynh muội chúng ta đã học thuộc làu làu, thế nhưng trước giờ cũng chưa dùng bao giờ.

Thế nên mới vừa gặp mặt đã bị Vương Liên Hoa đá//nh mà trở tay không kịp.

Lệ q//uỷ sợ gạo nếp và đậu đỏ, nhưng trong nhà quá nghèo, những thứ này đều là vật đắt tiền, chúng ta tất nhiên là không có.

Hiện giờ, tất cả hy vọng đều ở trên người ca ca.

Những sợi tóc trên cổ càng quấn càng ch//ặt, ta dùng hết sức bình sinh kéo ra một khe hở nhỏ, cuối cùng ta cũng có thể thở được một chút.

"Ca! Nước tiểu đồng tử!"

Ca ca sững người, sau một hồi vẻ mặt thay đổi, y nghiến răng nghiến lợi hét lớn:

"A Phù! Nhắm mắt lại!"

Vương Liên Hoa cũng tức đến bật cười:

"Nước tiểu đồng tử? Cười ch*t người ta mất, Tống Thanh Xuyên, ngươi có thứ đó sao?"

"Tới đi, ta đứng ở đây, có bản lĩnh thì ngươi tiểu, ta sẽ không trốn tránh, ta..."

"A!"

Mái tóc đen quấn trên cổ ta buông lỏng, trên người Vương Liên Hoa xuất hiện một làn khói trắng, la hét th//ảm th//iết liên tục lùi ra sau.

Ta ngã trên đất ôm cổ ra sức hít thở, ca ca lao tới túm lấy cổ tay ta kéo ta chạy ra ngoài.

Hai chúng ta dìu đỡ lẫn nhau chạy như đi//ên về phía trước, ti//m đ//ập nhanh gần như muốn v//ỡ tu//ng ở trong lồng ng//ực.

8.

Hiện giờ là thời gian cấm đi lại vào ban đêm, trên đường phố tối đen không có lấy bóng người.

Khi chúng ta tới sợ gặp phải nha sai tuần tra trên đường cho nên đi đứng vô cùng cẩn thận. Còn bây giờ là chạy thoát thân, tất nhiên là không màng được điều gì hết.

Con đường vốn phải đi mất một canh giờ, lúc này lại chỉ mất một khắc đã chạy trở về.

"Bệch."

Sau khi ta và ca ca chạy vào cửa nhà liền ngồi phịch xuống đất, ca ca c//ắn ch//ặt răng gắng gượng chống người đứng dậy khóa cửa lớn, sau đó mới dựa vào cửa thở dốc.

"Ca, ca nói xem rốt cuộc Vương Liên Hoa này là bị bệ//nh gì chứ?"

Cô ta cũng đã làm q//uỷ rồi, vậy mà còn không biết bản thân mình ch*t như thế nào nữa!

Ca ca lau mồ hôi trên mặt, cười khẩy:

"Tất nhiên là ch*t do bị ng//u rồi!"

"Ngươi nói ai ch*t do bị ng//u hả?"

"Mẹ ơi?"

Cái đầu với vẻ mặt hu//ng t//ợn của Vương Liên Hoa vươn vào từ ván cửa, cô ta hu//ng hă//ng lườm ca ca, sau đó nửa cơ thể còn lại cũng xuyên qua tường, cứ như vậy mà đứng trước mặt chúng ta.

Ta ngồi trên đất ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đáng sợ của Vương Liên Hoa đang mặc đồ đỏ, trong lòng có hơi tuyệt vọng.

Ta thật sự không chạy được nữa, mệt đến mức ngay cả sức để nhấc một ngón tay cũng không có.

"A Phù, mau đứng dậy!"

Ca ca chạy lại đỡ ta dậy liền kéo ta ra sau lưng mình.

"Vương Liên Hoa, cô có việc gì cứ nhắm vào ta, tha cho A Phù, muội ấy là người vô t//ội."

Vương Liên Hoa sửng sốt nhìn ca ca, nhìn một hồi, vẻ ngoài của cô ta cũng dần dần bắt đầu thay đổi.

Con ngươi lồi ra và cái lưỡi đỏ lòm cùng thu lại, khuôn mặt tái xám cũng có thêm mấy phần m*u.

Lệ q//uỷ mặt mày d//ữ t//ợn trở thành nữ nhân dịu dàng nhã nhặn, ta thăm dò gọi:

"Vương thẩm?"

...

Người ch*t là q//uỷ, ba h//ồn bảy phách tan đi, thiên h//ồn về đường trời, địa h//ồn về địa phủ.

Nhân h//ồn quanh quẩn tại thế gian, mãi cho đến khi đầu thai chuyển kiếp mới ngưng tụ lần nữa.

Người ch*t oan biến thành lệ q//uỷ giống như Vương Liên Hoa, ba h//ồn không tan, â//m khí thành s//át.

Cô ta mới ch*t hôm qua, vẫn còn sót lại mấy phần thần trí của người.

Một khi qua 35 ngày, một tia lưu luyến cuối cùng đối với dương gian biến mất, Vương Liên Hoa sẽ hoàn toàn sa vào ác q//uỷ đạo, biến thành một q//uỷ s//át không còn lý trí.

Vì vậy, ta và ca ca nhất định phải nhanh chóng tìm ra hung thủ gi*t ch*t cô ta.

Thời gian kéo dài càng lâu, việc Vương Liên Hoa nhớ được sẽ càng ít.

Đợi cô ta biến thành lệ q//uỷ, bởi vì chấp niệm trước khi ch*t, ta và ca ca sẽ là người cô ta gi*t ch*t đầu tiên.

"Vương thẩm, ca ca ta thật sự không phải hung thủ, vừa rồi y vẫn còn tiểu ra nước tiểu đồng nam, thẩm còn nhớ không?"

Ca ca đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu.

Vương Liên Hoa nghe thấy lời này, biểu cảm cũng vô cùng phức tạp.

Do dự, nghi ngờ, không thể tin nổi, mờ mịt, xấu hổ...

Cô ta cắn răng, bước lên một bước, đứng trước mặt ca ca:

"Ngươi, ngươi theo ta về phòng, chỉ cần ngủ với ta một giấc, ta sẽ biết người đó rốt cuộc có phải ngươi hay không?"

Ta cảm thấy Vương Liên Hoa đi//ên rồi, lời hoang đường như vậy, sao cô ta lại có thể nói ra được chứ?

Quả nhiên, ca ca vừa nghe vậy liền lo lắng cả lên.

Y nhảy dựng lên, giọng cũng vỡ:

"Cô đừng mơ! Ta có ch*t cũng phải ch*t trong sạch!"

Vương Liên Hoa bật khóc như mưa, vô cùng đ//au lòng:

"Ngươi, mỗi ngày ngươi đều nửa đêm mới tới, còn không cho phép ta thắp đèn cầy, ta, ta chỉ có chạm vào ngươi, mới có thể xác định ngươi có phải là người đó hay không…”

9.

Vương Liên Hoa vô cùng cố chấp, ta khuyên nhủ hết lòng, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý không bắt ca ca c//ởi qu//ần á/o, thế nhưng phải sờ tay y một lượt mới được.

"Sai rồi, là ta sai rồi, ngươi không phải chàng ta, ngươi thật sự không phải chàng ta, hu hu hu hu."

Vương Liên Hoa ôm mặt, hai vai run rẩy, đ//au kh//ổ òa khóc.

Vất vả lắm mới đợi được lúc cô ta khóc xong, ta và ca ca cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể hỏi kỹ cô ta về tình hình của tên gi*t người kia.

"Vương thẩm, người đó!"

"Hức hức hức, ta không có mặt mũi gặp người khác nữa!"

Vương Liên Hoa che mặt bay đi, cứ vậy, mà bay đi mất...

Ta và ca ca há hốc mồm nhìn cô ta xuyên qua tường, biến mất ngay trước mặt chúng ta tựa như một cơn gió.

"Ca, nếu như một tháng sau thẩm ấy lại xuất hiện, có phải hai chúng ta sẽ xuống dưới gặp cha mẹ không..."

Hai chúng ta đứng nhìn nhau trong sân, hồi lâu sau ca ca mới thở dài:

"Đi thôi, chúng ta tới nhà Vương Liên Hoa xem xét."

Sau khi Vương Liên Hoa ch*t, nhà của cô ta đã bị quan phủ dán niêm phong.

Sự việc xảy ra quá nhanh quá gấp, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, ca ca đã bị nha môn định t//ội.

Thời gian ngắn ngủi, có lẽ vẫn có thể tìm được một vài manh mối trong nhà Vương Liên Hoa.

"Ta đi dời thang!"

Ta xoay người định về nhà, ca ta đã khịt mũi:

"Mùi gì ấy nhỉ?"

Có hơi gay mũi, còn có hơi hắc, không hay rồi, là dầu hỏa!!!"

"A Phù, lên!"

Ca ca ôm eo ta cố gắng đỡ lên trên, hai tay ta bám lấy tường sân, cố gắng rướn đầu để nhìn vào sân nhà Vương Liên Hoa.

Cửa phòng của cô ta đóng chặt, trước nhà chất đầy củi đ//ốt, đống củi đó đã bị ch//âm l//ửa, tỏa ra mùi khói khó ngửi.

Mà trên bức tường sân đối diện, một bóng đen đang thành thạo trèo qua, động tác đó vô cùng dễ dàng, thoạt nhìn chắc hẳn là con nhà nghề.

...

“Ai!”

Sân nhỏ bên cạnh nhà Vương Liên Hoa là một nhà Châu Ngạn.

Cha Châu Ngạn là thu tiền lời của sò//ng b//ạc, mẹ là người đàn bà chanh chua có tiếng trong trấn chúng ta, hết sức khó dây vào.

Song con người Châu Ngạn trái lại không tệ, mặc dù mỗi ngày hắn l//êu lổ//ng trên đường, không có việc làm đứng đắn, thế nhưng người rất có nghĩa khí, trước giờ luôn chiếu cố đến hàng xóm xung quanh.

Ta vội vàng đẩy cửa sân chạy đến trước nhà Châu Ngạn, gõ cửa rầm rầm:

“Châu Ngạn ca, mở cửa, mau mở cửa!”

Châu Ngạn mặc áo lót trắng, mắt mơ màng mở cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác tóc tai bù xù của ta, hắn gi//ật b//ắn mình:

“Phù muội muội, nửa đêm sao muội lại thành ra thế này?”

“Muội ngã sao? Có sao không? Ca muội đâu, sao một mình muội lại chạy ra đây?”

Hiện giờ, người người đều né chúng ta như né t//à, Châu Ngạn lại vẫn nhiệt tình như cũ.

Ta thấy ấm áp, ngữ điệu cũng dịu hơn mấy phần:

“Vừa rồi huynh có thấy một người trèo vào sân nhà huynh không?”

Vẻ mặt của Châu Ngạn đông cứng, lông mày cau lại ngay lập tức:

“Ta còn tưởng bản thân đã nhìn nhầm cơ! Một bóng đen vụt qua như mèo, ta đuổi theo mấy bước thì không đuổi kịp.”

Hắn quan tâm quan sát ta, sắc mặt vô cùng khó coi:

“Người đó, b//ắt n//ạt muội?”

Ta lắc đầu, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, mới nhón chân ghé sát tai hắn thì thầm nói:

“Người đó ph//óng h//ỏa đ//ốt nhà Vương thẩm, ta nghi ngờ hắn.”

“A Phù! Quay về!”

Ca ca sầm mặt đi tới kéo cổ tay ta, mặt không đổi sắc liếc Châu Ngạn, sau đó kéo ta đi cũng không quay đầu lại.