Chương 4 - NỖI OAN CỦA QUỶ
NỖI OAN CỦA QUỶ (P4/4)
14.
Trời đã sắp sáng, tôi lấy ra chiếc ô màu đen đã chuẩn bị từ lâu, bảo Vương Liên Hoa ẩn náu vào trong ô.
Ca ca không nói lời nào đi ở phía trước, trên đường đã gặp phải mấy người.
Tôi cũng mất h//ồn mất vía, trong đầu toàn là sự việc của Vương Liên Hoa.
Khi cha mẹ còn sống, điều kiện gia đình vẫn ổn, trường tư ca ca đi học cũng là trường không tệ trong trấn.
Từ nhỏ y đã hiếu học, viết chữ rất giỏi.
Từ khi y 10 tuổi, hàng xóm đã thích tới nhà xin một câu đối y viết.
Ca ca từ lúc vỡ lòng, mỗi ngày y đều luyện chữ một canh giờ, ngày qua ngày, năm qua năm.
Cứ thế đông qua hạ tới đã luyện được hơn mười năm, mới có thành tựu như bây giờ.
Muốn bắt chước chữ của y, học vấn của người đó chắc hẳn không tầm thường.
Chẳng lẽ bạn cùng trường của ca ca đ//ố k//ỵ tài hoa của y, nên muốn m//ưu h//ại y?
Thế nhưng người đó còn biết võ công, cùng trường với ca ca đều là kẻ mọt sách không làm được gì...
Hơn nữa nếu ta nhớ không nhầm, ca ca đã là người có dáng người cao nhất trong trường tư của bọn họ.
“Này này!”
“A Phù, muội có sao không?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ta và ca ca đã về đến nhà từ lúc nào không biết, ta còn đụng phải Châu Ngạn.
Châu Ngạn nhíu mày nhìn bùn đất ở góc váy của ta, vươn tay phủ đi đám lá khô dính trên mái tóc ta:
“Mới sáng sớm sao đã nhếch nhác như vậy, đã đi đâu thế?”
Lời của hắn đã thức tỉnh ca ca, ca ca kéo ta ra sau lưng, lặng thầm quan sát Châu Ngạn.
Trong ngõ lúc này có không ít người, một trong số đó còn là Lưu Đại Lương mồm miệng nhanh nhảu nhất.
“Châu Ca, đa tạ quan tâm.”
“Mấy hôm nay ta và A Phù đều đang tìm chứng cứ để lật án, hiện giờ đã thu thập được gần xong!”
Ca ca nâng cao giọng, hào hoa phong nhã chắp tay với hàng xóm:
“Sáng ngày mai ta sẽ tới huyện nha đá//nh trống minh oan, các vị đại gia đại nương thúc thúc thẩm thẩm nếu như rảnh, có thể tới huyện nhà xem xem.”
“Ta bị v//u oa//n, qua ngày mai, chân tướng ắt sẽ lộ ra ánh sáng!”
15.
Sau khi ca ca nói xong, liền kéo tôi vào nhà đóng cửa lại, chặn hết ánh mắt soi mói ở ngoài cửa.
Sau phút giây yên tĩnh, tiếng người ầm ĩ trong ngõ, quần chúng kí//ch độ//ng.
“Trời ơi! Ta không nghe nhầm chứ? Tống Thanh Xuyên muốn đi đá//nh trống minh oan?”
“Trống này không thể đá//nh loạn đâu, nếu như không có bị oan, y phải bị đá//nh 50 đại bản đó! Với cái dáng người của Tống gia tiểu tử, sợ 50 gậy đã mất mạ//ng luôn rồi!”
“Ta đã nói từ lâu rồi mà, tướng mạo có công danh của Tống Thanh Xuyên, nữ tử trong trấn chúng ta ái mộ y có thể xếp hàng từ thành tây sang thành đông, nào nhìn trúng Vương quả phụ chứ!”
“Đúng thế đúng thế, ông chủ Vương mở tửu lâu trong trấn rất vừa ý y, mấy lần đều muốn gả con gái cho y đấy!”
“Chắc chắn là bị oan rồi, Xuyên Ca là ta nhìn nó lớn lên, nó tuyệt đối không phải loại người này! Lần này chịu tủi quá rồi!”
Hàng xóm láng giềng xôn xao bàn tán, chiều hướng cũng dần dần thay đổi.
Danh tiếng của trống minh oan ở cửa huyện nha thật sự quá vang, nếu như không có chứng cứ thép, tuyệt đối sẽ không có ai chê mình mạng dài mà đi đá//nh trống này.
Mắt ta phát sáng nhìn ca ca, không hổ là tài tử lợi hại nhất của huyện chúng ta, ca ca thật là thông minh!
Ca ca nhìn thấy dáng vẻ của ta, vừa cười vừa vỗ đầu ta:
“Nhóc thông minh, đoán được chưa?”
Chúng ta không tìm được hu//ng th//ủ kia, thế nhưng hu//ng th//ủ có thể tìm được chúng ta.
Ca ca là muốn dùng cái danh đá//nh trống minh oan để lừ//a người đó, người đó đã có thể đ//ốt nhà Vương quả phụ vào nửa đêm, có lẽ là một kẻ lòng dạ đ//ộc á//c.
Nếu như y cảm thấy chúng ta đã tìm được chân tướng, vậy tối nay, chắc hẳn y sẽ tới nhà chúng ta.
Ầm ĩ trong ngõ hồi lâu cũng không tan đi, những người hai ngày trước vẫn còn né chúng ta như né tà, hôm nay đã đổi hẳn bộ mặt khác.
Cửa không ngừng bị gõ vang, có người tặng trứng gà, có người cho màn thầu, thậm chí còn có người cho tiền đồng.
Ngày ca ca đỗ đầu bảng, trong nhà cũng náo nhiệt như này.
Chỉ là sau khi xảy ra việc, hàng xóm đã lấy lại toàn bộ đồ đạc đã cho vì sợ bị chúng ta liên lụy.
Ta nhìn đống bánh ngọt chất trên bàn như ngọn núi nhỏ, không khỏi băn khoăn nếu ngày mai ca ca minh oan thất bại, liệu bọn họ có phải sẽ đòi lại những thứ này không?
Tình người nóng lạnh, thực sự rất buồn cười.
16.
Người đến cuối cùng là mẹ ruột của Châu Ngạn, bà ta thậm chí còn dẫn theo một bà mối.
Sau khi vào cửa, bà ta đánh giá một vòng ngôi nhà trước, mới chê bai nhếch miệng:
"Ngôi nhà này vẫn quá cũ kĩ, làm của hồi môn thật sự quá khó coi."
Của hồi môn.
Tôi khó hiểu nhìn bà ta, không biết bà ta bị bệ//nh gì nữa.
Thấy tôi không nói gì, bà mối đảo mắt, lắc hông đi tới nắm tay tôi:
"Ôi chao, vụ án của Tống đầu bảng đã lật lại, ngày tháng tốt đẹp của cô tới rồi!"
"Mẹ chồng tương lai của cô lúc trước mỉa mai cô cũng đều là vì tốt cho cô, người một nhà đừng để trong lòng!"
Mỉa mai mà bà ta nói chắc hẳn là sau khi ca ca xảy ra chuyện, mẹ Châu Ngạn chặn ta ở trên đường, ch//ửi ta một trận vô lý đúng không?
Mẹ Châu Ngạn nghe thấy vậy thì hừ lạnh:
"Nhà các ngươi không cha không mẹ, theo lý mà nói là ta không nhìn trúng đâu."
"Thế nhưng ai kêu Châu Ca nhìn trúng ngươi chứ, sống ch*t cũng muốn cưới ngươi."
"Cũng phải, công danh của tú tàu có thể miễn cưỡng định hôn, hôn lễ, đợi huynh trưởng ngươi đỗ cử nhân hẵng tính."
"Của hồi môn ta cũng không yêu cầu gì khác, dùng căn nhà này làm của hồi môn là được, đến khi đó đợi chúng ta mua nhà của Vương quả phụ thì ba nhà thông sân làm một, vậy dù có sinh bảy tám đứa con trai cũng đủ ở."
Ta nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
"Phì!"
"Sao bà mặt dày thế nhỉ, hễ mở mồm ra là muốn nhà của ta!"
"Muốn nhà cũng được thôi, đợi bà ch*t ta sẽ tự tay đ//ốt cho bà một căn ba gian! Còn đổ cho bà 80 đứa cháu trai, để bà ở dưới đất mở một hậu cung!"
...
“Phụt...”
Ca ca từ tịnh phòng đi ra nghe thấy ta nói như vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
“Nha đầu này càng lúc càng không có quy củ, Châu đại nương dù sao cũng là trưởng bối, muội không muốn nghe bà ta nói chuyện thì đu//ổi ra ngoài là được rồi, ch//ửi bà ta làm gì chứ?”
Nói xong ca ca liền cầm chổi bắt đầu đu//ổi người, y quơ chổi đẩy Châu đại nương và bà mối lùi ra sau liên tục.
Châu đại nương tức đến nỗi muốn chầu trời.
Bà ta chống nạnh giậm chân, vừa chuẩn bị ngoác mồm ra ch//ửi, đã bị Châu Ngạn vội vã đuổi tới kéo về ngay lập tức.
Nhìn thấy ta, trên mặt Châu Ngạn đầy vẻ cay đắng, hắn nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, há miệng, cuối cùng cũng không nói câu gì.
Có một người mẹ như vậy, Châu Ngạn cũng rất đáng thương.
Ta và ca ca cũng không để việc này trong lòng, hiện giờ, tìm ra hung thủ thật sự mới là việc lớn quan trọng nhất.
Đợi nhà trở lại sự yên tĩnh, ta và ca ca đã thả Vương Liên Hoa ra khỏi ô.
Cô ta hàm oan mà ch*t, mấy ngày nay oá//n khí càng ngưng tụ, dáng vẻ cũng càng thêm đáng sợ.
Hai người một q//uỷ chúng ta bàn bạc tỉ mỉ nửa ngày, mãi đến khi trời tối đen mới sắp xếp xong tất cả sự việc.
Trong phòng tối mịt, vì để dẫn dụ người đó ra, chúng ta đã tắt đèn từ sớm.
Ta ngồi trên ghế thấp thỏm bất an, chỉ sợ đêm nay người đó không đến.
Nếu như người đó không đến, đến ngày mai, ca ca cũng khó mà lật lại án.
Ta không ngừng bấu ngón trỏ của mình, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi chậm như vậy.
“Cạch...”
Tới rồi!
Ta và ca ca chạy vội ra, quả nhiên có một nam tử mặc đồ dạ hành nhảy vào trong sân.
Hắn ta đeo một mặt nạ có hình dáng cổ quái, không nhìn rõ mặt, thế nhưng thân hình cao, động tác linh hoạt, chắc chắn là người ph//óng h//ỏa đêm đó!
17.
“Bắt lấy hắn ta!”
Ta và ca ca đã sắp xếp cơ quan trong sân từ lâu, lúc người đó nhảy xuống, cổ chân đã bị dây thừng tr//ói ch//ặt.
Hắn quả quyết khom lưng ch//ặt dây thừng, ta nhân cơ hội đ//ập một gậy lên mu bàn tay của hắn ta.
Ca ca cũng lấy ra cây gậy muốn đá//nh hắn ta, chỉ là thân thủ của người này rất tốt, phút mốt đã cư//ớp được cây gậy, còn đá//nh ca ca ngã lăn ra đất.
Cho dù chúng ta nhiều người, thế nhưng đối phương có võ công, ta và ca ca vốn dĩ không phải đối thủ.
Chúng ta ở bên này đá//nh hồi lâu, nhưng Vương Liên Hoa lại không mảy may phản ứng, ta thầm kêu khổ trong lòng.
“Vương Liên Hoa, cô ra tay đi!”
Nghe đến ba chữ Vương Liên Hoa, người áo đen kia hiển nhiên hơi sững sờ.
Ta quay người nhìn về phía Vương Liên Hoa, vừa nhìn đã bị dọa sợ hết h//ồn.
Con ngươi của cô ta rớt ra khỏi tròng mắt, lưỡi thè ra cực dài, hai chân không chạm đất, cơ thể bồng bềnh trong không trung.
Trên người cô ta cuồn cuộn khí đen, trong khí đen đó trộn lẫn từng làn sương m*u, đập vào mắt cực đáng sợ.
“Là ngươi! Là ngươi cái đồ phụ lòng này! Trả mạ//ng!”
Vương Liên Hoa trở nên nóng nảy, cô ta ngẩng đầu hét một tiếng gào chói tai, thè ra cái lưỡi đỏ lòm nhào về phía người đó.
Người áo đen kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Vương Liên Hoa, hắn ta sợ hãi lùi lại phía sau, hoảng sợ la hét:
“Thứ q//uỷ gì đây!”
Giọng nói này, vì sao lại quen tai thế nhỉ?
Vương Liên Hoa cực kỳ h//ận nam nhân mặt nạ này, cho nên ra tay không chút lưu tình, có ý muốn đồng quy vu tận.
Tuy võ công của nam nhân mặt nạ rất tốt nhưng suy cho cùng vẫn là một người sống, tất nhiên không chặn được lệ q//uỷ phát đi//ên.
Hắn ta bị đầu lưỡi của Vương Liên Hoa qu//ấn ch//ặt lấy cổ, hai chân giãy giụa phí công ở trên không.
Trong lúc v//ật l//ộn dữ dội, mặt nạ của hắn ta cuối cùng cũng rơi khỏi mặt, để lộ ra một khuôn mặt mà chúng ta cực kỳ quen thuộc.
“Châu Ngạn! Không ngờ lại là ngươi!”
Ta và ca ca đồng thời hô lên, ta nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo vì đ//au đ//ớn của Châu Ngạn, vừa đ//au lòng vừa gi//ận d//ữ.
...
Chẳng trách hắn ta có thể thần không biết q//uỷ không hay mà lẻn vào nhà Vương Liên Hoa, bởi vì nhà hắn và nhà Vương Liên Hoa chỉ cách một bức tường.
Chẳng trách đêm hôm đó khi người áo đen ph//óng h//ỏa, hắn lại là người đầu tiên phát hiện ra.
Cha Châu Ngạn là người thu tiền ở sò//ng b//ạc, từ nhỏ hắn đã lăn lộn trong đám người ở sò//ng b//ạc, mỗi ngày đều nhàn nhã lượn lờ trên đường sá.
Trong sò//ng b//ạc nuôi một tốp võ sư, võ công của Châu Ngạn là học từ chỗ bọn họ.
Bên cạnh sò//ng b//ạc là một quán ca hát tạp kỹ, bên trong có đủ loại đào kép biểu diễn tạp kỹ, đào kép trong đó có sở trường giả giọng.
Chỉ là hắn xưa nay không thích đọc sách, tuyệt đối không thể viết được chữ đẹp giống như ca ca.
Ca ca cũng nghĩ thế, y giơ tay hét lớn với Vương Liên Hoa:
“Đừng gi*t hắn! Để lại người sống!”
Châu Ngạn bị Vương Liên Hoa th*t cổ đến nỗi trợn trừng hai mắt, thở ra nhiều hơn hít vào, mắt thấy sắp không sống được nữa.
Lòng ta lo lắng, vừa nhào sang muốn cứu Châu Ngạn thì bị Vương Liên Hoa hất tay ra xa.
“C//út ra!”
Cô ta đ//au thương la hét, rơi hai hàng nước mắt:
“Ta phải m//óc ti//m ngươi ra xem, rốt cuộc có phải màu đen hay không!”
Cô ta dơ tay, ngón tay sắc nhọn hợp lại thành móng vuốt, không ngờ muốn m//oi sống ti//m của Châu Ngạn.
Thời khắc then chốt, ca ca lại sử dụng nước tiểu đồng tử của mình.
Chỉ thấy y lôi ra một ống trúc ở sau lưng, ra sức hắt lên người Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa hét toáng lên, cuối cùng thả Châu Ngạn ra.
Ta chạy đến đỡ Châu Ngạn, hắn ngẩng đầu ngây dại nhìn ta, nở nụ cười hài lòng thỏa dạ:
“A Phù, ta biết muội lo lắng cho ta mà.”
Quả nhiên bệ//nh th//ần ki//nh đều sẽ di truyền, ta c//ắn ch//ặt răng, cố gắng nén gi//ận hỏi:
“Vì sao ngươi muốn giá họa cho ca ca ta? Người mạo danh nét chữ của y viết thơ tình rốt cuộc là ai?”
18.
“A Phù! Cẩn thận!”
Nỗi h//ận đối với Châu Ngạn của Vương Liên Hoa quá mạnh, cho dù đã bị thương nặng nhưng vẫn gắng gượng để gi*t ch*t hắn.
Lệ q//uỷ vốn dĩ là do oá//n khí ngưng tụ, lúc này trong mắt của cô ta đều là th//ù h//ận, chúng ta nói gì cũng không nghe lọt tai.
Nếu như Châu Ngạn ch*t ở đây, ca ca sẽ không thể lật lại án.
Khi Vương Liên Hoa nhào tới, ta không hề do dự ôm lấy Châu Ngạn.
“A Phù!”
Châu Ngạn luống cuống ôm lấy ta, thần sắc xưa giờ vốn bình tĩnh cuối cùng đã hoảng loạn, hắn đỏ hoe viền mắt, run rẩy chạm vào khuôn mặt tái nhợt của ta:
“A Phù, ta làm mọi thứ đều là vì muội! Đều là vì cưới muội!”
Ta đau khổ nhíu mày, nghe thấy lời này thì cười khẩy:
“Châu Ngạn, đã đến nước này, ngươi vẫn còn lừ//a ta.”
Châu Ngạn thấy ta không tin hắn, gấp gáp đến mức giọng cũng run rẩy:
“A Phù, không trách ta được, ta chỉ là quá muốn cưới muội!”
“Ta hỏi cưới với cha mẹ muội nhưng họ không đồng ý, ta chỉ có thể gi*t họ.”
“Ta hỏi cưới với ca ca muội, y không đồng ý, y khinh thường ta, nói bản thân sau này sẽ đỗ cử nhân, sẽ làm quan, muội sẽ là tiểu thư nhà quan!”
“Ta chỉ muốn xứng đôi với muội, ta làm những việc này đều là để hai chúng ta có thể ở bên nhau!”
Ta cố kìm nén sự buồn nôn và cơn giận, tiếp tục dịu giọng hỏi Châu Ngạn:
“E là ta sống không được nữa, trước khi ch*t, ngươi có thể nói cho ta biết người bắt chước chữ ca ca ta rốt cuộc là ai không?”
“Ta nói, ta nói hết, người đó là người cùng trường với ca ca muội, Trình Văn Ngạn!”
“A Phù, muội không thể bị sao cả, muội không thể ch*t!”
Nước mắt của Châu Ngạn rơi xuống, ta giơ tay v//ả một phát lên mặt hắn:
“C//út ra!”
Châu Ngạn sững sờ, hắn ôm mặt ngây ngốc nhìn ta.
Ca ca đi tới đỡ ta dậy, ánh mắt lạnh lùng:
“Triệu bổ đầu, các vị có thể ra rồi.”
Mấy người Triệu bổ đầu nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, vưa tò mò vừa sợ hãi quan sát Vương Liên Hoa đang mặc hồng y.
Để mời được Triệu bổ đầu, ca ca đã cầm cố mấy quyển sách cổ mà y cất giấu kỹ.
Màn kịch đêm hôm nay, là ta và ca ca, còn có Vương Liên Hoa đã sắp xếp sẵn từ lâu.
Lúc trước để Vương Liên Hoa khỏi bị s//át khí ảnh hưởng đến lý trí, ta và ca ca đã niệm chú trấn h//ồn tròn một ngày cho cô ta.
Châu Ngạn thấy không thể cứu vãn, s//uy s//ụp cúi đầu:
“Ta chỉ có một yêu cầu, ta hi vọng A Phù có thể tự mình thẩm vấn ta, tất cả mọi việc, ta chỉ nói với muội ấy.”
...
Châu Ngạn đã gi*t ba người, bị phán ch//ém đầu ngay lập tức sau một ngày thẩm vấn.
Bạn cùng trường Trình Văn Ngạn của ca ca vì đ//ố k//ỵ tài hoa của ca ca, bị Châu Ngạn m//ua ch//uộc hại ca ca, bị tước công danh tú tài, mãi mãi không được tham gia khoa cử.
Huyện lệnh rất hổ thẹn vì lúc trước bản thân đã phán xử sai, không những khôi phục lại chức đầu bảng của ca ca, còn thưởng cho nhà chúng ta một trăm lượng bạc.
Ông ta vô cùng hứng thú với việc nhà chúng ta có thể thông linh với q//uỷ thần, đặc biệt mời ca ca tới nha môn giữ chức ngỗ tác.
Ngày Châu Ngạn ch*t, ta dẫn Vương Liên Hoa tới hiện trường hành quyết.
Hắn mặc đồ tù nhân quỳ trên đất, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng ta, muốn nhìn thấy ta một lần trước khi ch*t.
“Con trai! Con trai của ta!”
Cha mẹ Châu Ngạn q//uỳ trên đất khóc lóc, người xung quanh bàn tán xôn xao, phần lớn đều là mấy lời bỏ đá xuống giếng.
Từ nhỏ Châu Ngạn đã bị cha mẹ hắn chiều h//ư, muốn có thứ gì từ trước đến nay đều luôn có được.
Có lẽ hắn không thích ta bao nhiêu, chỉ là trước giờ chưa có người nào từ chối hắn như vậy mà thôi.
Giờ đây ca ca không những được khôi phục thân phận tú tài, còn vào nha môn làm quan, lọt vào mắt của huyện lệnh đại nhân.
Vì vậy, tất cả những lời đồn thổi này đều bỏ qua ta mà chỉ nói về gia đình Châu Ngạn.
Nói hắn bị đi//ên, nói Châu gia tự mình tạo ngh//iệp, đúng người đúng t//ội.
"Hành hình!”
"Con trai!"
Ta quay người lại không nhìn nữa, chỉ cầm chiếc ô đen trong tay chặt hơn.
Khi ta về đến nhà, ca ca đang ngồi ngoài sân đọc sách.
Ta nhìn thoáng qua và thấy thứ y đang đọc không phải là "Luận ngữ của Khổng Tử" mà là "Tẩy oan lục".
"A Phù, ca đã tìm được con đường trong lòng mình rồi."
Ca ca mỉm cười đặt cuốn sách trên tay xuống, bước tới cầm lấy chiếc ô đen trên tay ta:
“Đi thôi, hôm nay là một ngày tốt lành, đi thắp hương cho cha mẹ nhé.”
Ta gật đầu và ngoan ngoãn đi theo sau ca ca.
Cha mẹ đừng lo lắng, sau này huynh muội chúng con nhất định sẽ sống tốt.
Hết.