Chương 3 - Nội Gián Bất Đắc Dĩ
Cái trò ngu ngốc này đúng là chỉ anh tôi mới nghĩ ra được.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng làm theo mấy trò điên khùng ấy.
Quay về hiện tại.
“Tổng giám đốc Tạ, có việc gì cần tôi làm không?”
Tạ Trúc mệt mỏi day day ấn đường.
“Mua giúp tôi ly sữa… à nhầm, cà phê đi.”
Tôi đáp vâng, vừa xoay người thì nghe anh ấy lẩm bẩm sau lưng:
“Sao còn nhiều việc thế này…”
Tự dưng thấy hơi thương.
Làm sếp cũng bận vậy sao?
Nghĩ mà xem, anh tôi còn rảnh rỗi vừa tán gái, vừa nghĩ cách đấu lại kẻ thù không đội trời chung, cũng coi như giỏi thật.
Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ nghỉ trưa, Tạ Trúc bảo tôi tìm sẵn quán ăn.
Tôi lướt thử mấy nhà hàng gần đó, tranh thủ hỏi anh muốn ăn gì.
Người đàn ông đáp gọn lỏn:
“Sao cũng được, không kén ăn.”
Thật dễ chiều.
Tôi thử dò hỏi:
“Vậy… lẩu cay được không?”
Có vẻ Tạ Trúc vừa xử lý xong công việc nên trả lời rất nhanh:
“Được.”
Lúc gọi món, nhân viên phục vụ còn cẩn thận xác nhận lại: dùng nước lẩu cay vừa hay cay đậm?
Tôi buột miệng nói luôn:
“Đậm! À không đúng, Tổng giám đốc Tạ, anh ăn được mức cay nào?”
Người đàn ông uống ngụm nước, siết chặt ly trong tay.
“Đậm cay đi.”
Ăn được nửa chừng, WeChat báo có người đồng ý kết bạn.
Là trợ lý đặc biệt đang nghỉ phép.
Anh ta nhắn cho tôi mấy điều cần chú ý đại khái thế này:
“Tổng giám đốc Tạ rất ghét làm việc, nếu có thể thì cứ đến công ty muộn chút càng tốt.”
“Tổng giám đốc Tạ không thích cà phê, chê đắng, thích uống trà sữa trân châu, phải là 80% đường.”
“Tổng giám đốc Tạ mắc chứng trì hoãn nhẹ, thích để việc tới khuya mới làm, thức đêm là chuyện thường, có khi còn xuyên đêm luôn, nên cố gắng đừng nhắn tin vào buổi sáng, anh ấy hay cáu ngủ.”
“À đúng rồi, anh ấy cực kỳ kén ăn! Hành lá, gừng, tỏi, cần tây, giá đỗ, cà rốt… đều không ăn.”
“Còn nữa, dạ dày anh ấy không tốt, tuyệt đối không được ăn cay quá.”
Tôi cạn lời.
Còn hỏi đi hỏi lại xem vị ‘Tổng giám đốc Tạ’ trong miệng anh ấy có phải chính là Tạ Trúc không.
Đối phương chắc chắn: Đúng là anh ta.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đang ăn nồi lẩu siêu cay với vẻ mặt bình thản, không hề đổ lấy một giọt mồ hôi.
Vì chưa quen thân, tôi cũng ngại hỏi thẳng.
Không ăn được cay mà vẫn cố ăn, anh đây đang tự ngược bản thân à?
Hỏi thế thì mất lịch sự quá.
Biết đâu hôm nay người ta tự dưng lại muốn ăn cay thì sao.
Tôi chỉ là trợ lý tép riu, chẳng có tư cách can thiệp chuyện sếp.
8
Buổi chiều, Tạ Trúc nói phải đi gặp khách hàng, tôi không cần theo.
Lúc đi vội vàng, sắc mặt không được tốt.
Tôi đang đắm chìm trong khoảng thời gian tự do hiếm hoi không bị sếp quản.
Không lâu sau, anh tôi gửi tới một tấm ảnh chụp trong bệnh viện.
“Em gái à, anh mày bị thương rồi.”
Anh tôi tính hay làm quá lên, nên ban đầu tôi cũng không vội, chỉ phối hợp hỏi: “Anh bị sao thế?”
Anh gửi qua ảnh cánh tay khâu mấy mũi.
“Suýt chút phải gọi em đến truyền máu rồi đó.”
Trời đất!
Trên đường đến bệnh viện tôi có nhắn tin báo cho Tạ Trúc.
Chắc anh ta bận, không trả lời.
Đến nơi rồi tôi mới nhớ mình chưa hỏi anh tôi đang nằm phòng nào.
Đang định gọi hỏi thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở băng ghế không xa.
Tạ Trúc sắc mặt tệ, ngửa đầu nhắm mắt dựa vào ghế, tay ôm bụng.
Đang truyền dịch một mình.
Tôi bỗng thấy áy náy.
Dù sao lúc trưa cũng do tôi rủ ăn lẩu cay…
Tội lỗi dâng trào khiến tôi quên luôn mục đích đến bệnh viện.
“Tổng giám đốc Tạ, anh không sao chứ?”
Người đàn ông lập tức mở mắt, thoáng vẻ hoảng hốt.
Luống cuống giải thích:
“Tôi không sao.”
“Chỉ là… rảnh quá qua đây ngồi chơi thôi.”
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta, im lặng.
Cảm xúc phức tạp.
Anh tưởng tôi là đồ ngốc chắc?
… Thôi kệ.
Đàn ông ai mà chẳng sĩ diện.
Giống như anh tôi vậy.
Hồi đó từng bị con chó cưng của bạn gái cắn cho một phát.
Vết thương cũng khá to.
Thế mà còn ra vẻ bình thản, khoát tay nói:
“Chút xíu xước da thôi, bị thêm mười phát nữa cũng chẳng sao.”
Kết quả lúc đi tiêm phòng dại thì ôm chặt lấy tay tôi, vừa khóc vừa than:
“Con chó đó đúng là khốn kiếp!”
“Sao không cắn chỗ khác lại cắn ngay mông tao!”
“Đời này tao tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho con chó đó!”
Hiểu mà, hiểu mà.
Nên tôi cũng chẳng vạch trần Tạ Trúc làm gì.
Tôi hỏi y tá mấy điều cần chú ý khi đau dạ dày, rồi chuẩn bị cho anh ta nước ấm và cháo kê.
Lúc tôi quay lại, người đàn ông kia đã ngủ rồi.
Ghế trong bệnh viện cứng ngắc, anh ta cứ xoay trở mãi để tìm tư thế dễ chịu hơn.
Tôi nhìn mà cũng thấy nhức lòng, liền để anh ta dựa vào người tôi.
Hàng lông mày đang nhíu chặt của người đàn ông ấy dần thả lỏng.
Nhưng không khí yên tĩnh ấy bị anh tôi hét to một tiếng phá tan.
Tay phải anh tôi quấn băng, dùng tay trái chỉ thẳng vào tôi, giận đến run rẩy.
Liên tục nói mấy câu “Mày… mày… mày…”
Tạ Trúc bị ồn tỉnh giấc, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Trừng mắt nhìn anh tôi.
Đến nước này rồi, tôi vẫn chưa quên nhiệm vụ nằm vùng.
Vội bịt miệng anh tôi trước khi anh ta nói lung tung.
“Ôi chà! Tổng giám đốc Trần, trùng hợp quá nhỉ.”
“Đúng là có duyên ghê, lại gặp nhau ở bệnh viện. Dạo này phát tài ở đâu thế?”
9
Anh tôi làm như không nghe tôi nói, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng qua vai tôi.
“Đúng là trùng hợp thật.”
Đúng là kẻ thù không đội trời chung, tôi ngửi thấy rõ mùi thuốc súng trong không khí rồi.
Tạ Trúc ngồi thẳng dậy, chậm rãi từng chữ:
“Tổng giám đốc Trần nhớ giữ gìn sức khỏe, cũng hai lăm tuổi rồi, đừng khiến người nhà phải lo lắng nữa.”
Tôi thấy câu này nói cũng chẳng sai.
Gật đầu đồng tình.
Không ngờ anh tôi lại kích động đến thế.
“Tạ Trúc, mày đừng có giả bộ!”
“Mày nói ai sức khỏe không tốt? Đồ chó, dám móc máy tao!”
“Tao không thèm xem cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mày đâu!”
Tạ Trúc bình thản nhướng mày.
Giọng vô tội:
“Anh hiểu lầm rồi, tôi đâu có ý đó.”
“Trợ lý Trần, cô thấy sao?”
Tôi cũng thấy đâu có gì đâu.
Tạ Trúc mặt mũi đường hoàng, đầy khí chất.
Rõ ràng là đang quan tâm anh tôi thật mà.
Tôi vừa định gật đầu…
Bắt gặp ánh mắt lườm của anh tôi.
Ý rằng: Mày dám về phe nó thử xem.
Tôi không dám.
Nhưng… tôi nhỏ giọng phản bác:
“Tổng giám đốc Trần, chắc anh hiểu lầm Tổng giám đốc Tạ rồi, anh ấy rất tốt.”
Tạ Trúc thoáng sững người.
Anh tôi giận dữ bỏ đi.
Lập tức nhắn tin chất vấn:
“Nói thật đi, mày phản bội rồi đúng không?”
“Trần Uyên Hạ, mày tỉnh táo lại đi! Đừng để mấy câu giả tạo của thằng đó mê hoặc!”
Tôi cảm thấy anh tôi thành kiến với Tạ Trúc hơi nặng.
Người ta rất tốt mà.
Nhã nhặn, lịch thiệp, điềm đạm.
“Anh đừng nghĩ về anh ấy như vậy.”
“Tạ Trúc đâu có tệ như anh nói.”
Anh tôi phát điên.
Hỏi tôi một câu cực kỳ… trẻ con.
“Nếu anh và Tạ Trúc cùng rơi xuống sông, em cứu ai?”
Tôi không đi theo lối mòn.
“Sai rồi, em đâu biết bơi, phải là em rơi xuống sông, hai người ai cứu em trước mới đúng.”
Anh tôi lập tức bị lệch hướng chú ý, trả lời ngay:
“Tất nhiên là anh rồi! Thằng đó đừng hòng mơ!”
10
Tạ Trúc cần ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Công việc của tôi là mang mấy việc công ty về tận nhà cho anh ấy xử lý.
Khác hẳn với tưởng tượng của tôi về kiểu “tổng tài bá đạo”.
Nhà của Tạ Trúc được bài trí rất ấm áp, vừa bước vào đã có cảm giác không muốn rời đi.
Tôi còn lén ghi nhớ, dự định sau này nhà mới của mình cũng sẽ trang trí theo phong cách này.
Điều bất ngờ hơn nữa là… anh ấy nuôi một con chó Beagle.
Đúng vậy, chính là cái giống chó khiến người ta nghe tên đã sợ hãi ấy.
Tôi bỗng nhiên rất khâm phục Tạ Trúc.
Người đàn ông cầm quả bóng trong tay:
“Nai Cha, thể hiện tuyệt chiêu của mày đi.”
Vậy là con Beagle tên Nai Cha ấy lập tức nằm ngửa bốn vó, rất thành thục lăn một vòng đến bên chân tôi, sủa mấy tiếng.
Tạ Trúc giải thích:
“Nó đang đòi vuốt ve đấy.”
Đúng là… chó khôn còn thích được cưng nựng!
Vì tôi hay lui tới, Tạ Trúc còn cài vân tay của tôi vào cửa nhà anh ấy.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.
Lui tới nhiều lần, Nai Cha hình như cũng coi tôi thành chủ nhân thứ hai.
Có lúc ngay cả chủ nhân gọi cũng lơ đi, phải đợi tôi vuốt ve mới chịu rời đi.
Bám người thật sự.
Nghe nói tính cách thú cưng sẽ giống chủ nhân. Nhưng tôi thì chẳng thấy vậy.
Ở chung một thời gian mới phát hiện, Tạ Trúc là người rất có khoảng cách.
Ví dụ, có cô con gái nhà khách hàng hẹn anh ấy ăn cơm.
Anh ấy bình thản ngồi cách ra một khoảng, thần sắc khó dò.
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải làm việc.”
Còn kéo tôi ra làm cái cớ:
“Phải không, trợ lý Trần.”
Lại ví dụ, tôi vô tình thấy có người xin WeChat của anh ấy.
Anh ấy lần nữa lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.
“Nếu là công việc, có thể kết bạn tài khoản công việc của tôi, còn nếu là chuyện cá nhân, rất tiếc, tôi từ chối.”
“Phải không, trợ lý Trần.”
Đúng là kiểu đàn ông sạch sẽ, không vướng bận.
… Không đúng.
Không đúng, không đúng chút nào.
Ở nhà, Tạ Trúc không hề như vậy.
Nói ra cũng ngại.
Hôm đó tôi rời khỏi nhà anh ấy mới phát hiện làm rơi mất một tập tài liệu.
Bên công ty lại đang cần gấp.
Tôi quay lại, nhắn tin cho anh ấy.
Người đàn ông không trả lời.
Tôi bèn quét vân tay trực tiếp vào.