Chương 2 - Nội Gián Bất Đắc Dĩ

4

Thật khéo, anh tôi cũng có mặt.

Tư thế ngồi vô cùng ngông nghênh.

Kẻ thù không đội trời chung vừa bước vào, hai người họ liếc mắt giao đấu một trận thầm lặng.

Tôi có cảm giác… trong không khí phảng phất mùi sát khí.

Anh tôi liếc tôi cực nhanh, tôi lén giơ tay làm ký hiệu OK đáp lại.

Chỗ trống duy nhất còn lại, chính là giữa Tạ Trúc và anh tôi.

Tôi ngồi xuống với linh cảm chẳng lành.

Có người cười đùa nói:

“Trợ lý mới của Tổng giám đốc Tạ trông giống Tổng giám đốc Trần quá.”

Tôi và anh tôi đồng loạt ngồi thẳng người, động tác y hệt nhau, căng thẳng cực độ.

Đang nghĩ xem nên viện cớ gì để lấp liếm.

“Chắc là… mấy người đẹp thường trông hao hao nhau thôi.”

Tôi và anh tôi đồng loạt sửng sốt nhìn về phía người vừa tiếp lời – Tạ Trúc.

Người đàn ông chớp mắt có vẻ chậm chạp, rồi thong thả bồi thêm một câu:

“Tôi cũng vậy.”

Phục vụ rót rượu cho anh tôi.

Tôi theo phản xạ đưa tay chắn lại:

“Anh ấy dị ứng cồn.”

Không khí lập tức im bặt.

Ánh mắt mọi người qua lại giữa tôi và anh tôi.

Nhưng đầu tôi phản ứng nhanh từ bé, lập tức dịch ly rượu sang phía khác:

“Phải không Tổng giám đốc Tạ, tôi nhớ anh không uống được rượu mà.”

Câu vòng vo thế này chắc cũng được rồi nhỉ.

Tạ Trúc đang nâng ly trà bỗng khựng lại.

“Trí nhớ cô tốt thật.”

Chắc… không ai nghi ngờ đâu nhỉ?

Tôi thầm cầu may.

Tôi vừa cầm ly nước chuẩn bị uống, bàn tay đã bị người ta nhẹ nhàng ấn xuống.

“Cô cũng dị ứng cồn.”

Rồi rồi rồi, giờ thì càng im lặng hơn nữa.

Tạ Trúc vờ như không có gì, đổi cho tôi ly nước lọc.

Anh tôi bắt đầu ngồi không yên, cúi đầu nhắn tin lia lịa.

Thằng nhóc đó làm sao biết được?Không phải hôm nay mày mới đi làm sao?Chẳng lẽ bọn mình lộ rồi?Không thể nào, diễn quá đạt mà.

Điện thoại để trên bàn rung liên tục nhận tin nhắn.

Tim tôi cũng muốn rớt ra ngoài.

Tạ Trúc hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thản tiếp tục trò chuyện với khách bên cạnh.

May quá, mắt anh ấy cận nặng.

Tôi nghĩ kỹ lại, hình như lúc phỏng vấn, tôi từng nói mình không uống được rượu khi bị hỏi về khoản xã giao.

5

Cuối cùng cũng chịu đựng xong buổi tiệc.

Theo phản xạ tôi định đi theo anh tôi.

Cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng giữ lại.

“Đi nhầm rồi.”

Tạ Trúc cầm áo khoác trong tay, vì lúc nãy nóng nên đã cởi hai cúc áo sơ mi cổ.

Anh ấy không hút thuốc, không uống rượu, trên người chẳng có mùi khó chịu gì.

Anh tôi làm ra vẻ rất vô tình đi ngang qua bên tai khẽ làm động tác gọi điện thoại.

Tôi hiểu ý ngay.

Trong tay tôi bị nhét vào chìa khóa xe.

“Cô lái đi.”

Tạ Trúc mím môi:

“Tôi buồn ngủ.”

Hết cách, tôi đành phải cắn răng lái xe.

May mà đường cũng vắng, Tạ Trúc ngồi ghế phụ vừa dựa đầu đã nhắm mắt ngủ ngay.

Anh tôi nóng ruột gọi tới.

Trước khi nghe, tôi cẩn thận thử gọi mấy tiếng người bên cạnh.

Không động tĩnh.

Tốt lắm.

Tôi bật loa ngoài.

“Thằng đó đang ngồi cạnh mày à?”

“Ngủ rồi.”

Anh tôi lập tức hạ giọng, nói kiểu lén lút:

“Thế này đi, mày lái xe đến vùng ngoại ô, anh lập tức dẫn người qua tối nay xử thằng Tạ Trúc luôn! Rồi thôn tính hết tài sản của nó!”

Anh tôi đúng là… trẻ con không chịu nổi.

“Tại sao anh không bảo em lột sạch quần áo hắn ném thẳng ra đường luôn cho rồi, sát thương vậy còn lớn hơn anh nhiều đấy.”

Không ngờ anh tôi lại tin thật.

“Ý hay đấy!”

Hay cái đầu anh.

Có lẽ giọng tôi hơi to, làm ồn đến Tạ Trúc, anh ta nhúc nhích một chút, lại dịch người về phía cửa sổ, tay vô thức che trước ngực.

Anh tôi lại nảy ra ý tưởng vớ vẩn khác:

“Năm đó Ninh Ninh từ chối tao còn nói bụng thằng Tạ Trúc đẹp hơn tao, rắn chắc hơn, em gái à, em xem giúp anh thử coi.”

Anh tôi đúng là hết thuốc chữa.

Tôi chửi thẳng: “Anh có bệnh à!”

Vừa dứt lời, người ngồi ghế phụ lại động đậy.

Anh ta bỏ tay đang đặt trên chân xuống.

Anh tôi đành lùi một bước:

“Thế thế, chụp cho anh vài tấm ảnh dìm hàng đi, để anh có cái uy hiếp nó.”

Tôi do dự: “Cái này… không hay lắm đâu.”

Anh tôi nổi cáu:

“Mày nghĩ thằng đó không có à? Nếu năm đó nó không——”

Anh tôi đột ngột câm miệng, nghẹn họng nuốt lại câu nói sau.

Tôi gặng hỏi: “Sao cơ, nói nốt đi?”

“Không có gì! Mau lên, làm xong anh gửi mày lì xì!”

Trước đồng tiền ai rồi cũng mất đi chút gì đó.

Ví dụ như tôi, thứ mất đi là… chính nghĩa.

Tôi dừng xe cẩn thận, còn nhìn quanh dò xét.

Lén lút như ăn trộm.

Tạ Trúc nằm ngủ rất yên, không động đậy.

Tôi không dám bật đèn, chỉ tranh thủ ánh đèn đường mà chụp.

Một lần chụp mấy chục tấm liền.

Anh tôi vẫn không hài lòng, còn nghi ngờ tôi cố tình.

“Mày nói xem, mặt này có chỗ nào xấu hả!”

“Thành thật khai ra, có phải bị nó mua chuộc rồi không? Cố ý chụp ảnh đẹp của nó chọc tức anh phải không!”Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Anh tôi hình như chưa chịu nhận rõ sự thật.

Tôi cũng không nỡ nói thẳng, chỉ khéo léo:

“Anh à, người ta… ngoài đời không ăn ảnh.”

“Anh cần nghe câu đó chắc!”

Anh tôi hoàn toàn suy sụp.

6

Rất tốt, tôi cũng muốn “gục ngã” theo.

Đối mặt với cảnh sát giao thông, tôi vẫn lặp đi lặp lại một câu:

“Thật sự tôi chỉ cúi xuống nhặt điện thoại giúp anh ấy thôi.”

Ánh mắt cảnh sát đầy nghi hoặc, nhìn sang người liên quan còn lại.

Tạ Trúc day day ấn đường, không biết có phải bị đánh thức nên vẻ mặt khá khó chịu, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì:

“Ừ, tôi làm chứng. Chúng tôi chẳng làm gì hết.”

Chuyện là vừa nãy, tôi nghĩ nằm ngủ thế kia rất dễ bị cảm lạnh.

Mang trên mình tinh thần quan tâm sếp, tôi định lấy chiếc áo khoác bên cạnh đắp lên cho anh ta.

Kết quả, điện thoại anh ta rơi xuống đất.

Rơi ngay cạnh chân anh ta.

Tôi đành tháo dây an toàn, quỳ một chân trên ghế, cúi người xuống nhặt.

Lúc cúi xuống trọng tâm cơ thể nghiêng về phía trước, tay vô tình chống lên đầu gối anh ta.

Đúng lúc đó, cảnh sát giao thông gõ cửa kính xe.

Nét mặt nghiêm nghị:

“Các người đang làm gì trong xe vậy?”

Hiểu lầm này quả thực quá sâu rồi.

Cảnh sát lại nói:

“Chỉ nhặt cái điện thoại thôi mà cũng phải cởi áo, sờ chân sao?”

“Động tĩnh lớn thế, người đàn ông này còn chẳng tỉnh, chúng tôi nghi ngờ anh ta sử dụng chất kích thích gì đó.”

Cái… gì cơ?

Tôi á khẩu, không biết nói gì.

Tạ Trúc hít sâu, nhắm mắt lại rồi mở miệng:

“Tôi giả vờ ngủ.”

Hả?

Anh bảo tôi cứ ở yên trong xe, để anh tự ra nói rõ với cảnh sát.

Tôi ngồi không yên, lập tức nhắn tin cho anh tôi.

“Anh ơi, bọn em hình như bại lộ rồi.”

“Em có cảm giác anh ta đang cố lừa tụi mình.”

“Hay là em rút lui luôn nhé?”

Phía bên kia… ngoại tuyến.

“Trần Uyên Hạ.” Tạ Trúc giải quyết rất nhanh.

Liếc nhìn màn hình điện thoại tôi, thản nhiên nói:

“Lúc nãy tôi cố ý nói vậy thôi.”

“Thật ra đồng hồ sinh học của tôi, cứ tám giờ tối là buồn ngủ.”

“Cô… hiểu ý tôi chứ?”

Là trợ lý, đúng là phải biết rõ thói quen sinh hoạt của sếp.

Tôi lập tức gật đầu, ghi nhớ ngay.

Người đàn ông kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một cách thấy rõ.

7

Ngày chính thức đi làm đầu tiên, tôi cố ý đến sớm.

Không ngờ Tạ Trúc còn đến sớm hơn.

Gặp nhau ngay trước cửa thang máy.

Tôi lễ phép chào:

“Tổng giám đốc Tạ, buổi sáng tốt lành.”

Sau đó tôi bước về phía thang máy dành cho nhân viên.

“Trần Uyên Hạ.”

Đứng trước thang máy riêng của tổng giám đốc, Tạ Trúc bất chợt gọi tôi lại.

Nét mặt nghiêm túc công việc:

“Cô là trợ lý của tôi, trong giờ làm việc tốt nhất nên đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi, kể cả đi thang máy.”

Nghe cũng có lý.

Tôi vội vàng lùi lại đứng cạnh anh ấy.

“Vâng, Tổng giám đốc Tạ.”

Người đàn ông kia môi khẽ cong lên, nét mặt vẫn dửng dưng.

Chưa từng đi làm bao giờ, tôi còn đang loay hoay không biết phải làm những gì, may mà chị bên phòng nhân sự tốt bụng đã đẩy cho tôi tài khoản WeChat của người từng làm trợ lý đặc biệt, nói có gì không hiểu cứ hỏi anh ta.

Tôi lập tức gửi lời mời kết bạn, nhưng có vẻ đối phương bận, cả buổi sáng trôi qua vẫn chưa chấp nhận.

Ngồi không cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi chủ động gõ cửa phòng Tổng giám đốc Tạ Trúc.

“Mời vào.”

Trên bàn chất đầy tài liệu, người đàn ông không thèm ngẩng đầu.

“Có việc gì?”

Đúng như tiểu thuyết nói, đàn ông nghiêm túc làm việc đúng là rất đẹp trai.

Nghĩ lại thì hình như nguyên nhân ban đầu anh tôi ghét Tạ Trúc cũng chỉ vì hắn cướp mất danh hiệu “nam thần học đường” của anh ấy.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Anh tôi vốn luôn tự tin vào gương mặt mình, huống chi lúc ấy lại đang trong tuổi nổi loạn.

Hồi đó về nhà, thứ anh tôi hay càu nhàu nhất chính là:

“Tạ Trúc đúng là chó điên! Bị con gái bám lấy đòi số điện thoại, kết quả toàn báo số của tao!”

“Đang thắc mắc dạo này ai cũng chạy tới tỏ tình với tao, hóa ra là do thằng đó giở trò!”

“Được rồi, em gái, thế này nhé, em cũng giả làm fan cuồng của nó, đi tỏ tình, nếu thằng chó đó mắc bẫy, anh phải lấy chuyện này ra cười nhạo nó cả đời!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)