Chương 1 - Nội Gián Bất Đắc Dĩ

Anh tôi đấu không lại kẻ thù không đội trời chung, bèn sắp xếp tôi đi làm nội gián.

Hôm nay, tôi báo với anh ấy rằng kẻ thù đang trên đường đi giành mối làm ăn của anh.

Anh tôi nghiến răng ken két:

“Ngủ với hắn luôn đi!”

Tôi hoảng hồn:

“Nhưng em là con gái mà!”

“Con gái thì sao? Đừng có tự coi thường mình.”

Bị anh cổ vũ đến mức hừng hực khí thế, tôi đặt điện thoại xuống, lập tức nhào tới người đàn ông đang xem tài liệu kia.

“Hôm nay, dù thế nào cũng không để anh bước xuống giường được!”

Ai ngờ, người đàn ông chẳng hề phản kháng, còn vòng tay ôm eo tôi:

“Được.”

1

Năm tôi vừa tốt nghiệp, anh tôi đã sắp xếp sẵn công việc cho tôi.

Anh vung tay ném cho tôi một cái thẻ đen:

“Biết diễn kịch không?”

Dù không biết cũng phải biết.

Tôi tự tin gật đầu.

Anh chỉ về phía công ty đối diện:

Qua đó, theo dõi thằng cha Tạ Trúc kia cho anh.”

Tạ Trúc là ai tôi biết quá rõ.

Từ hồi cấp hai, anh tôi với hắn đã ghét nhau như chó với mèo.

Hai người đánh nhau còn nhiều hơn số bữa cơm tôi ăn.

Là em gái cuồng anh trai, tôi cũng từng va chạm với hắn vài lần.

Khi còn nhỏ, mỗi lần thấy anh tôi đánh nhau về mặt mũi bầm dập, tôi đều phải lén chửi Tạ Trúc là đồ khốn nạn.

Sau này, Tạ Trúc tay trắng dựng nghiệp, càng ngày càng phát đạt, còn chuyển công ty đối diện với công ty anh tôi.

Hai người họ từ đánh nhau chuyển sang đấu thương trường, âm thầm đối đầu.

Anh tôi thủ đoạn không bằng, chịu không ít thiệt thòi.

Nghe nói mấy hôm trước còn đi tỏ tình với người trong lòng.

Kết quả, người trong lòng lại bảo thích Tạ Trúc.

Thế là xong, thù cũ oán mới chồng chất, bảo sao anh tôi nghĩ ra cái trò bẩn bắt tôi đi nằm vùng.

2

Anh tôi dặn dò rất nghiêm túc:

“Mỗi ngày chỉ cần báo cáo anh ta mặc gì, ăn gì, gặp ai, đi đâu.”

“Nhớ đấy, đừng để hắn phát hiện.”

Tôi ghi nhớ trong lòng.

Trước khi đi, anh còn do dự, như muốn dặn thêm gì đó.

Dưới ánh mắt khó hiểu của tôi…

“Thôi bỏ đi, chắc hắn không dám làm gì em đâu.”

Cái gì cơ?

Tôi trúng tuyển làm trợ lý riêng cho Tạ Trúc.

Thực ra cũng tình cờ thôi, công ty họ chỉ tuyển lễ tân, nhưng vừa bước vào, người phỏng vấn lập tức đứng dậy bắt tay tôi:

“Cô vừa nhìn đã biết hợp làm trợ lý.”

Trợ lý lương cao hơn lễ tân nhiều.

Tôi không nỡ từ chối, nhưng vẫn hỏi:

“Tổng giám đốc Tạ có dễ làm việc không ạ?”

Vì thường ngày anh tôi hay lải nhải…

Ấn tượng của tôi về Tạ Trúc: nóng tính, thủ đoạn cao, vô lễ, keo kiệt.

Không có lấy nổi một ưu điểm.

Không biết có phải tôi nói hớ không, bầu không khí bỗng nhiên yên lặng, ai nấy nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Người phỏng vấn khẽ liếc về phía sau lưng tôi.

“Tổng giám đốc Tạ rất tốt, thân thiện, dịu dàng, chu đáo, mẫu đàn ông lý tưởng trong nhà, không rượu chè, không thuốc lá, không hộp đêm, đặc biệt không có quan hệ nam nữ linh tinh.”

Hả?

Nói kỹ thế làm gì…

Biết là khen sếp, nhưng không biết lại tưởng giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi.

Chắc tôi nghĩ nhiều rồi.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Lời còn chưa dứt, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

“Trợ lý mới à?”

Tôi giật mình quay phắt lại, suýt nữa đâm sầm vào người ta.

Tạ Trúc lùi về sau một bước.

So với hồi còn trẻ, bây giờ bờ vai rộng hơn, chân dài hơn, âu phục chỉnh tề, cử chỉ đều toát lên vẻ nhã nhặn, quý khí.

Không còn là cậu thiếu niên từng phải vét sạch tiền tiêu vặt chỉ để mua cho tôi một cốc trà sữa ngày ấy.

Chỉ có khuôn mặt là vẫn đẹp ngông nghênh như cũ.

Tôi tự nhủ đừng căng thẳng.

Những năm qua tôi đều ở nước ngoài, anh tôi bảo tôi đã khác xưa nhiều lắm. Tạ Trúc với tôi cũng chẳng thân quen gì, chắc chắn sẽ không nhận ra đâu.

“Cô tên gì?”

Quả nhiên, anh ta không nhớ tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Trần Uyên Hạ.”

Người đàn ông gật đầu nhàn nhạt, liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay:

“Tôi đúng lúc phải đi gặp khách hàng, cùng đi nhé?”

Anh ta nói rất lịch sự.

Nghe như mời đi ăn tối vậy.

Cuối cùng, Tạ Trúc chỉ dẫn mình tôi đi.

Anh nói trợ lý đặc biệt của anh vừa xin nghỉ phép, nên đúng dịp tuyển tôi vào làm thay.

Nói vậy khiến tôi lập tức an tâm hơn hẳn.

“Biết lái xe không?”

Tôi lí nhí đáp, tôi vừa mới lấy bằng xong.

Câu sau thì tôi không dám nói: tuần đầu tiên cầm bằng đã phá nát ba cái xe của anh tôi.

Tạ Trúc không nói gì, tự tay mở cửa ghế lái ngồi lên.

Trước khi đến đây tôi cũng tìm hiểu qua một số quy tắc công sở.

Sếp lái xe thì không nên ngồi hàng ghế sau.

Tôi vừa mở cửa ghế phụ, đã thấy trên ghế đặt một bó hoa, còn rất tươi.

Tạ Trúc cài dây an toàn: “Khách tặng đấy, cô muốn không?”

Hoa rất đẹp.

Đúng loại tôi thích – hoa nguyệt quý trắng.

Tôi vừa nhấc bó hoa lên, một sợi dây chuyền rơi ra.

Là kiểu dành cho nữ.

Tự dưng cảm thấy bó hoa này cầm lên cũng nóng tay.

“Tôi… thôi, tôi không lấy nữa.”

Đang định trả lại thì người đàn ông mím môi: “Khách nam tặng đấy.”

……

Thế thì tôi càng không dám lấy.

Tạ Trúc thoáng vẻ khó chịu, lẩm bẩm rất khẽ:

“Đúng là cái chủ ý tệ hại.”

Tôi nghe không rõ, cũng không dám hỏi thêm.

Xe Tạ Trúc rất sạch sẽ, không phải nói anh tôi bẩn đâu.

Chủ yếu là anh tôi quá chú trọng hình tượng, mỗi ngày dành thời gian chăm chút ngoại hình còn hơn cả quản lý công ty.

Đến mức nước hoa ngấm luôn vào trong xe rồi.

“Sao lại nghĩ đến việc tới đây?” Người ngồi ghế lái bất chợt lên tiếng.

Đây rồi, câu tôi được anh trai dặn kỹ.

Tại chế độ đãi ngộ tốt, lãnh đạo tốt.” Nói xong tôi còn thêm câu, “Sếp tốt.”

Tạ Trúc nghe xong không tỏ vẻ gì, lông mi chỉ khẽ rung.

Tôi nghĩ, ngày đầu đi làm phải để lại ấn tượng tốt với sếp.

Khen ngợi là cách kéo gần khoảng cách nhanh nhất.

“Tổng giám đốc Tạ, anh còn trẻ như vậy mà sự nghiệp đã thành công như thế, chắc chẳng có gì phải phiền lòng nhỉ?”

Người đàn ông một tay nắm vô lăng:

“Trước đây thì không, bây giờ hình như có rồi.”

“Sao lại thế?”

Phía trước đèn đỏ, Tạ Trúc nhẹ đạp phanh, ngón tay gõ nhịp hững hờ, chỉ cười không đáp.

Ánh mắt tôi dời từ khuôn mặt anh ta xuống mu bàn tay.

Nơi đó vẫn còn vết sẹo năm xưa để lại.

Nói ra thì, anh ta cũng coi như ân nhân cứu mạng của tôi.

3

Lúc tôi mới lên cấp ba, còn chưa quen thuộc với trường học.

Hôm ấy thầy giáo nhờ tôi mang đồ qua cho giáo vụ, tôi đi nhầm đường, vô tình ngang qua chỗ mấy nam sinh đang tụ tập hút thuốc.

Trường này quản lý rất nghiêm, nếu bị bắt được, cùng lắm cũng chỉ là mời phụ huynh thôi.

Có một tên chặn tôi lại, cảnh cáo:

“Nói ra ngoài mày chết chắc.”

Tôi vốn không muốn dây vào rắc rối, liền qua loa gật đầu rồi đi thẳng.

Ai ngờ hôm sau, không biết ai đã báo cáo chuyện đó với thầy cô.

Chuyện ầm ĩ lên không nhỏ.

Tan học, tôi bị chặn đường.

Anh tôi vừa ra khỏi cổng trường đã chẳng thấy bóng tôi đâu, có tìm cũng vô ích.

Vai tôi bị xô một cái.

“Chắc chắn là mày mách lẻo, hại ông đây bị mẹ tát ngay tại chỗ!”

“Đứng yên cho chúng tao mỗi đứa tát mày một cái, xong rồi tha.”

Tôi nói không phải tôi.

Bọn họ không tin.

Phía trước ngã tư có bóng người quen thuộc đang đi tới.

Tôi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều:

“Anh ơi! Cứu em!”

Tạ Trúc mặc đồng phục sạch sẽ, trên tay còn cầm sách.

Ai mà nghĩ được, cái người trông trắng trẻo thư sinh, hiền lành thế kia, lúc đánh nhau với anh tôi lại chẳng hề thua kém.

Bảo sao anh tôi cứ gọi anh ta là “chó điên”.

Tên cầm đầu nghe tôi gọi cứu mạng, cười khinh bỉ:

“Tạ Trúc có em gái hay không tao chẳng rõ chắc sao?”

“Mày thấy ai cũng gọi anh chắc? Mặt dày thật!”

Thấy tôi còn cựa quậy, bọn chúng túm lấy tóc tôi, không cho tôi chạy.

“Còn chờ gì nữa, lên đi!”

Giây tiếp theo, cơn đau nơi da đầu tôi biến mất.

Trước mắt tôi là vạt áo đồng phục đen trắng.

Tạ Trúc giữ chặt cổ tay kẻ kia, trông chẳng tốn mấy sức, thế mà đối phương đau đến mức la oai oái, giãy giụa.

“Xin lỗi cô ấy.”

Bọn kia đưa mắt nhìn nhau.

“Dựa vào cái gì?”

“Cô ta hại tao bị đình chỉ học, đánh cô ta là còn nhẹ!”

“Nói nhảm ít thôi.”

Tạ Trúc bất ngờ kéo tôi vào lòng, đưa tay chắn vật thể vừa bay tới.

Không biết là ai ném mảnh thủy tinh vỡ.

Cạnh sắc nhọn đâm thẳng vào mu bàn tay anh ấy.

Nếu anh ấy không đỡ giúp, chắc mặt tôi tiêu rồi.

Hôm đó, lúc anh tôi nhận được điện thoại đến nơi, Tạ Trúc đã rời đi.

Anh từ chối nhận quà cảm ơn của tôi.

Vẻ mặt thản nhiên cởi áo khoác đồng phục quấn tay cầm máu.

Còn nhắc nhở tôi: “Về sau tan học nhớ đợi anh cậu cùng về.”

Tôi ngoan ngoãn cảm ơn.

Chàng trai đi được vài bước lại dừng chân, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Nếu thật lòng muốn cảm ơn, sau này đổi cách gọi tôi đi.”

Tôi cứng đơ cả người.

Chẳng lẽ mấy lần hùa với anh tôi chửi anh ta là đồ khốn anh ta đều nghe được rồi?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)