Chương 4 - Nội Gián Bất Đắc Dĩ
Kết quả… vừa vào cửa đã đứng sững lại.
Tạ Trúc vừa mới tắm xong.
Tóc còn ướt, lông mày và đôi mắt thấm nước khiến ánh nhìn trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Cuối cùng tôi cũng biết dáng người dưới bộ vest kia trông thế nào rồi.
Vai rộng eo thon, chuẩn dáng tam giác ngược, từng hơi thở phập phồng, từng giọt nước chảy dọc theo cơ thể rồi biến mất…
Chiếc khăn tắm vắt ngang hông, lỏng lẻo vô cùng, chỉ cần kéo nhẹ là rớt.
Thì ra tôi không phải ghét đàn ông cơ bắp.
Chẳng qua là tôi ghét mấy dáng người cơ bắp thô kệch, xấu xí thôi.
Tôi vội vàng dời mắt đi:
“Tổng giám đốc Tạ, xin lỗi làm phiền anh rồi.”
Hình như anh ấy cũng đáp lại câu “không sao”, nhưng tôi chưa kịp hiểu ẩn ý trong lời đó thì—
“Nai Cha!”
Tạ Trúc lập tức biến sắc, vội vàng giữ chặt chiếc khăn tắm suýt tụt, bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Con Beagle chết tiệt kia lại lên sóng, Nai Cha hung hăng cắn lấy khăn, dùng hết sức thường ngày để giành xúc xích.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Một phát liền giật bay thứ duy nhất còn che chắn trên người Tạ Trúc…
Người đàn ông đỏ bừng mặt, vơ lấy chiếc gối ôm bên cạnh che lại.
Tức đến mức khó thở:
“Tôi không có ý đó!”
…Thế ý anh là gì?
Tôi rất hiểu chuyện mà xoay người đi.
Lén mím môi cười.
Kích cỡ… thật sự rất được.
Có mặc hay không mặc quần trong, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Sau này tôi nhất định cũng phải tìm bạn trai cỡ này.
11
Dạo này Tạ Trúc có vẻ cố tình tránh mặt tôi.
Nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng.
Tôi hiểu mà.
Chuyện như vậy rơi vào ai cũng khó xử thôi.
Nhưng cứ thế mãi cũng không phải cách.
Tôi định an ủi anh ta.
“Tổng giám đốc Tạ, không sao đâu, sớm muộn cũng bị nhìn thấy cả thôi.”
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đống tài liệu, tai lại đỏ lên một cách khó hiểu.
Không phản ứng?
Có phải tôi chưa nói đúng trọng tâm không?
Miệng nhanh hơn não:
“Thực ra anh… cũng khá to đấy, trong số tôi từng thấy, anh là người ấn tượng nhất.”
“Rắc” một tiếng.
Chiếc bút trong tay người đàn ông rơi xuống.
Anh che mắt, nghẹn lời:
“…Đừng nói nữa.”
Hình như mặt đỏ thật rồi.
Tôi thuận đà đùa luôn:
“Thế… không thì, tôi chịu trách nhiệm với anh vậy.”
Tạ Trúc khựng lại.
Ngẩng đầu lên:
“Được.”
Ể?
Có ý gì đây?
Là cái ý tôi nghĩ đó hả?
12
Anh tôi đột nhiên chuyển cho tôi mấy khoản tiền to.
Tôi theo thói quen nhận luôn.
“Tối nay lại uống rượu rồi?”
Lý do tôi hỏi là vì anh tôi có cái tật, hễ uống say là thích chuyển tiền cho tôi.
Tất nhiên, hôm sau tỉnh dậy sẽ mặt dày đòi lại.
“Anh mày phát tài rồi!”
Anh tôi vui tới mức gửi liền mấy tin nhắn thoại.
“Gần đây xử lý xong thằng nhóc nhà họ Tần rồi, cuối cùng cũng chịu hợp tác với bên mình.”
“Anh mày hôm nay vui, nói đi, muốn cái gì.”
Bỏ qua việc anh tôi đôi khi ấu trĩ, ngớ ngẩn.
Anh ấy đối với tôi rất tốt.
Gì cũng chiều.
Thấy anh tôi đang vui như vậy, tôi quyết định nói cho anh ấy chuyện mà anh ấy sẽ chẳng vui nổi.
“Anh này, nếu em theo đuổi Tạ Trúc, trở ngại lớn nhất là gì?”
Anh tôi gửi luôn một tin nhắn thoại dài 60 giây.
Lượng từ ngữ thô tục cực cao.
… Thôi, ý nghĩ của anh ấy không quan trọng.
Buổi chiều, Tạ Trúc nhắn tin nói hôm nay không quay lại công ty nữa.
Trợ lý đặc biệt kia đã trở về, nên mấy việc quan trọng đều do anh ta đi cùng Tạ Trúc xử lý.
Tôi nhàn nhã vô cùng.
Nhưng vẫn nhớ kỹ lời anh tôi dặn, phải thăm dò rõ ràng Tạ Trúc đi đâu.
Tôi cố tình nhắn cho Tạ Trúc:
“Bên ngoài hình như sắp mưa rồi, Tổng giám đốc Tạ đang ở đâu, để tôi mang ô qua cho anh.”
Lý do này hơi vụng về, nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra cái nào hay hơn.
May sao Tạ Trúc mắc câu:
“Đang bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc nhà họ Tần, cô muốn đến không?”
Tôi lập tức đứng bật dậy, gửi tin cho anh tôi với tốc độ nhanh nhất.
Kết quả đúng lúc quan trọng, anh ta lại chẳng thấy đâu.
Tức đến nỗi tôi gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại:
“Trần Cảnh, anh chết đâu rồi hả!”
“Tạ Trúc chuẩn bị đi cướp mối làm ăn của anh đấy! Báo động cấp một!”
May mà hôm nay tôi lái xe tới.
Bám theo cũng không thành vấn đề.
Từ xa tôi đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia, anh tôi cuối cùng cũng nhắn lại mấy câu “Đệt đệt đệt!”.
“Chặn nó lại cho anh!”
“Thằng chó đó giỏi miệng lắm, nếu nó mà gặp thằng nhà họ Tần thì chắc chắn sẽ thuyết phục được!”
“Em gái ơi, bây giờ em ở đâu? Nhất định phải câu giờ cho anh! Anh lập tức đi tìm thằng Tần!”
Tôi cũng hơi căng thẳng rồi.
Báo với anh tôi rằng tôi đang bám ngay sau xe Tạ Trúc.
Anh tôi lại mất liên lạc.
Đợi anh ta trả lời chắc cơm nguội nguội luôn rồi.
Tôi nhắn tin cho Tạ Trúc bảo xe mình bị hỏng giữa đường.
Sợ anh ta không đến, tôi còn gửi thêm một icon mặt mếu đáng thương.
“Không sao đâu, công việc quan trọng hơn. Sắp mưa rồi, tôi ướt tí cũng không chết, dù từ nhỏ đã yếu, cùng lắm nhập viện thôi.”
“Không sao đâu Tổng giám đốc Tạ.”
Tạ Trúc vô tình lạnh lùng gửi lại một chữ:
“Được.”
Được cái đầu anh!
Xem ra chiêu khổ nhục kế không hiệu nghiệm rồi.
Tôi vừa định nhắn anh tôi mau nghĩ cách khác…
Bên đường đỗ lại một chiếc xe.
Tạ Trúc ngồi ghế sau nhìn sang:
“Trần Uyên Hạ.”
Nhanh vậy á?
Thì ra cái “Được” kia là có ý này hả…
Tôi lề mề bước lên xe.
Lúc đó điện thoại mới nhận tin nhắn.
Tôi liếc người đàn ông bên cạnh.
Anh ấy mải mê xem tài liệu, chẳng chú ý đến tôi.
Tôi hạ nhỏ âm lượng mới dám mở tin nhắn thoại của anh tôi.
Anh tôi tức đến nói không ra chữ:
“Ngủ với nó đi!”
… Gì cơ?
Nói linh tinh gì vậy!
Tôi hoảng hốt:
“Em là con gái đấy anh ơi!”
Ai làm ai còn chưa biết đâu!
Anh tôi mắng tôi vô dụng:
“Con gái thì sao? Đừng có coi thường bản thân!”
“Phải mạnh tay lên —— Đệt đệt đệt đệt!”
Tin nhắn thoại cắt ngang.
Đầu tôi giờ chỉ quanh quẩn mỗi chữ “đệt” này.
Tâm tôi không thể bình tĩnh nổi nữa.
Lén lút liếc sang Tạ Trúc bên cạnh đang chăm chú xem tài liệu.
Không biết chỗ nào làm khó anh ta mà mãi không lật sang trang mới.
Thậm chí còn thấy nóng nực, kéo lỏng cà vạt, bảo tài xế nâng vách ngăn lên, hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn.
Sao lại có cảm giác anh ấy còn mong chờ hơn cả tôi vậy nhỉ?
Tôi lại rụt tay về, gõ tin nhắn cho anh tôi.
“Anh bảo em ngủ với anh ta, anh chắc chứ?”
“Anh chẳng phải ghét hắn lắm sao?”
“Anh muốn để hắn làm em rể, nghĩ kỹ chưa?”
“Lỡ anh ta không thích em, còn kiện em thì sao?”
“Anh ơi! Lỡ em bị đánh thì anh phải cứu em đấy!”
“Đệt đệt đệt đệt đệt! Xe của tao!”
Trần Cảnh còn chưa nói xong, điện thoại đã bay khỏi tay.
Phía trước có người chạy ngược chiều.
Còn đâm móp luôn đầu xe anh tôi.
Đây là chiếc xe anh tôi yêu quý nhất đấy!
Lửa giận lập tức bốc lên, anh tôi xuống xe gây sự luôn.
Đối phương còn cố tình cù nhây, cứ nhất quyết nói lỗi là do anh tôi.
Thế là hai bên bắt đầu cãi nhau.
Đang chửi nửa chừng, Trần Cảnh mới nhớ ra còn việc quan trọng hơn chưa làm.
Anh ta chui xuống gầm xe lôi được cái điện thoại màn hình đã nứt toác ra.
Nửa màn đen sì.
Tin nhắn của Trần Uyên Hạ gửi tới mấy cái liền, chỉ nhìn được đoạn sau:
“Anh chắc chứ?”
“Anh không ghét hắn sao?”
“Nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Nếu bị kiện thì làm sao?”
“Anh phải cứu em đấy!”
Trần Cảnh không hiểu.
Chặn xe Tạ Trúc thôi mà, sao lại làm ra vẻ như đi giết người thế, cẩn thận vậy cơ à?
Anh hiểu rõ tay lái của em gái mình thế nào.
Đua xe, drift, kỹ thuật còn cao hơn cả anh.
Anh ta thản nhiên chống lưng:
“Yên tâm đi, người có chuyện anh chịu trách nhiệm.”
“Tạ Trúc có gì không vui, bảo hắn tìm anh.”
“Anh đánh cho phục luôn!”
13
Anh tôi cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Nhìn mấy dòng tin đó, tôi cứ ngỡ mắt mình có vấn đề.
Tôi ngủ, anh tôi chịu trách nhiệm?
Chơi cái kiểu biến thái gì vậy?
Tôi quay sang nhìn Tạ Trúc.
Người đàn ông kia lặng lẽ cất tài liệu, ánh mắt lảng tránh, nhìn lung tung.
“Anh định làm gì tôi?”
Tôi hít sâu một hơi.
“Tổng giám đốc Tạ.”
“Tôi muốn ngủ với anh.”
Bàn tay siết chặt của Tạ Trúc thả lỏng ra ngay lập tức.
Tôi dùng khí thế chẳng có tí uy hiếp nào uy hiếp anh ta:
“Anh có chống cự cũng vô ích.”
Khóe môi anh ta mím chặt, giọng có chút hoài nghi:
“Cô á?”
“Có được không?”
Khinh tôi hả?
Hừm!
Tôi ném điện thoại sang một bên, lao thẳng về phía người đàn ông đó.
“Hôm nay dù thế nào cũng không cho anh bước xuống giường!”
Ai ngờ, anh ta chẳng phản kháng lấy một chút, còn thuận theo ngả người xuống.
Tay còn ôm lấy eo tôi:
“Được.”
“Vậy cô cố lên một chút.”
Còn dám khiêu khích tôi nữa cơ!
Tạ Trúc đưa tay gõ nhẹ vách ngăn.
Nói với tài xế:
“Về nhà, lái nhanh lên.”