Chương 2 - Nỗi Đau Không Tiếng Đáp

3

Dựa vào tình trạng sức khỏe và tâm lý của tôi, dù mẹ có muốn ép tôi quay lại trường để không làm lỡ kỳ thi đại học, bà cũng đành bất lực, chỉ có thể làm thủ tục bảo lưu cho tôi.

Bà nhìn tôi nằm trên giường bệnh, cười lạnh:

“Bây giờ không cần đi học nữa, con hài lòng rồi chứ? Sẽ không than áp lực lớn nữa chứ?”

Tôi không phản ứng.

Bà thuê người chăm sóc tôi rồi quay lưng rời đi, tiếp tục chuyến công tác dài ngày.

Mẹ tôi rất bận, thường xuyên đi công tác.

Khi chị gái còn sống, chị sẽ chăm sóc tôi; sau khi chị mất, tôi tự chăm sóc chính mình.

Nhưng việc giám sát chuyện học hành của chúng tôi, mẹ chưa bao giờ lơ là.

Trong phòng học có lắp camera, bà có thể xem lại bất cứ lúc nào để theo dõi xem tôi và chị có học theo đúng kế hoạch hay không.

Tình yêu và sự đồng hành, bà không cho tôi dù chỉ một chút.

Khi thầy cô đến thăm tôi và biết tôi bị trầm cảm, họ không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Bởi vì tôi luôn lễ phép, ôn hòa, học hành chăm chỉ, hoàn toàn không có vẻ gì bất thường.

Nhưng trầm cảm không có nghĩa là suốt ngày ủ rũ, mất kiểm soát cảm xúc hay chỉ biết nhốt mình trong phòng.

Tôi có thể giao tiếp bình thường, có thể mỉm cười đáp lại người khác, nhưng khi chỉ còn một mình, những cảm xúc tiêu cực sẽ trỗi dậy mạnh mẽ, thậm chí khiến tôi mất kiểm soát.

Sau khi thầy cô rời đi, một người mà tôi không ngờ tới đã đến thăm tôi.

Đó là người mà mẹ tôi luôn căm hận – kẻ bị bà cho là nguyên nhân khiến chị tôi tự tử: Chu Cẩn.

Anh ấy từng học cùng khối với chị tôi khi cả hai học cấp ba, nhưng không cùng lớp, sau này thì vào chung một trường đại học.

Mẹ tôi không hề biết điều này, nhưng tôi thì có.

Có một khoảng thời gian khá dài, tôi cảm nhận được chị tôi rất hạnh phúc.

Không phải kiểu nụ cười xã giao khéo léo mà chị thường thể hiện trước mặt người khác, mà là một niềm vui thực sự, sáng bừng trong ánh mắt.

Vì vậy, tôi biết đến Chu Cẩn.

Anh ấy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi gặp tôi vẫn dịu dàng gọi:

“Tống Tiểu Muội.”

Từ sau khi chị mất, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động đến gặp tôi.

Tôi tưởng rằng anh ấy không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong gia đình tôi nữa.

Chu Cẩn xách theo một giỏ trái cây bước vào, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn tôi trong giây lát, rồi thở dài hỏi:

“Tống Tiểu Muội, em ổn không?”

Chỉ là một câu hỏi đơn giản và bình thường như vậy, nhưng tôi lại chậm rãi nhận ra mắt mình đang cay xè.

Lúc tôi bệnh tật nhưng vẫn gắng sức làm bài tập, mẹ không hỏi tôi có ổn không.

Lúc tinh thần tôi suy sụp, khiến điểm số sa sút, mẹ không hỏi tôi có ổn không.

Thậm chí khi tôi bước một chân vào cửa tử, mẹ cũng không hỏi tôi có ổn không.

Những lời quan tâm mà tôi mong mỏi, lại đến từ một người bị mẹ tôi căm ghét.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng khàn đặc gọi anh ấy:

“Anh Chu Cẩn.”

Chuyện tôi tự sát đã bị lan truyền trên mạng, tuy thông tin cá nhân không bị tiết lộ, nhưng anh ấy vẫn nhận ra tôi.

Anh đã chờ thêm vài ngày, đến khi chắc chắn mẹ tôi đi công tác rồi mới xuất hiện.

Tập giấy ghi chú nhỏ đặt bên gối vô tình rơi xuống.

Chu Cẩn nhặt lên, nhìn lướt qua rồi hỏi tôi đó là gì.

Tôi sững lại một chút.

Tôi đã bị rối loạn giấc ngủ suốt một thời gian dài, khi thì mất ngủ, khi thì chập chờn tỉnh giấc liên tục.

Mà mỗi khi có thể ngủ được, tôi luôn lặp đi lặp lại những giấc mơ về gia đình mình.

Bác sĩ tâm lý nói rằng để điều trị đúng cách, trước hết phải tìm ra căn nguyên.

Ông ấy khuyên tôi nên viết lại những nội dung mình mơ thấy, thế là tôi bắt đầu thói quen ghi chép này.

Ngay cả khi đã nhập viện, tôi vẫn duy trì nó.

Ở nhà tôi còn rất nhiều tờ ghi chú hơn nữa.

Mỗi mảnh giấy chỉ có một đến hai câu ngắn ngủi, nhưng đều là những chuyện thực sự đã xảy ra.

“Chị ơi, khi nào mẹ về vậy? Lâu rồi em chưa gặp mẹ.”

“Điểm số của con không cho phép con lãng phí thời gian vào việc vẽ vời lung tung, từ nay đừng đến lớp học vẽ nữa.”

“Nếu con thông minh được như chị con, mẹ đã không phải lo lắng nhiều như vậy.”

“Vị trí này không đạt kỳ vọng của mẹ, chứng tỏ con vẫn chưa đủ cố gắng.”

“Mọi người chỉ nhớ đến người đứng đầu, không ai quan tâm ai đứng thứ hai hay thứ ba cả. Nếu đã làm thì phải đứng đầu.”

Tôi đã đọc đi đọc lại những dòng ghi chép ấy rất nhiều lần, và tôi biết rất rõ:

Nút thắt trong lòng tôi chính là mẹ.

Tôi từng rất khao khát nhận được từ mẹ nhiều sự quan tâm hơn ngoài chuyện học hành.

Nhưng từng chút mong mỏi ấy đã bị bào mòn qua từng ngày thất vọng.

Bị mẹ kiểm soát tuyệt đối, bị ép buộc phải đạt được những kỳ vọng vượt xa khả năng, tôi bắt đầu sống trong nỗi sợ hãi với bà.

Thế là tôi mắc bệnh.

Nhưng mẹ sẽ không bao giờ hiểu điều đó.

Trong mắt bà, trầm cảm chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối.

Vì thế, tôi nghĩ mình không thể nào khá lên được.

Chu Cẩn lấy từ trong balo ra một cuốn sách tranh mới chưa bóc tem, đưa cho tôi:

“Anh mang đến cho em đấy. Lúc ở bệnh viện buồn chán thì xem nhé.”

Tôi thích vẽ, nhưng mẹ thấy đó là một sở thích vô ích.

Bà nghĩ rằng tôi nên dành thời gian đó để học bài, cải thiện điểm số.

Đã lâu rồi tôi không mua sách tranh, càng không dám chạm vào bút vẽ.

Chu Cẩn nhẹ nhàng nói:

“Em có thấy làm gì cũng không có động lực, không mong chờ ngày mai, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong lòng chỉ còn một khoảng trống vô tận không?”

Ánh mắt tôi khẽ dao động.

Anh đặt cuốn sách vào lòng tôi, giọng dịu dàng:

“Chúng ta thử lấy lại sở thích ngày trước nhé? Anh nhớ em vẽ rất đẹp mà.”

Ngón tay tôi hơi co lại, tôi cúi đầu nhìn cuốn sách, giọng điềm tĩnh:

“Mẹ không cho phép.”

Chu Cẩn không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

Anh chậm rãi nói:

“Em là con người, không phải cỗ máy.

“Ngay cả máy móc chạy liên tục 24/7 cũng sẽ hỏng hóc, huống hồ là con người.

“Con người sẽ bị bệnh, sẽ cần được nghỉ ngơi, đó là điều rất bình thường.

“Quan trọng là, phải chữa bệnh như thế nào.

“Hãy nhớ rằng, tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời em đều là do chính em thu hút đến.

“Em có suy nghĩ của riêng mình, sở thích riêng, cuộc sống riêng.

“Hãy tử tế với bản thân. Khi em sống tốt, những điều tốt đẹp sẽ đến với em.”

Anh gọt một quả táo, đưa cho tôi:

“Cuộc đời đã không từ bỏ em, nên em cũng đừng phụ nó.”

4

Có lẽ vì lo lắng cho tôi, ngày hôm sau Chu Cẩn lại đến, lần này đi cùng một người phụ nữ có gương mặt hiền hậu – đó là mẹ của anh ấy. Bà còn mang theo một nồi canh do chính tay mình nấu.

“Chị em từng nói hai người có khẩu vị rất giống nhau,” Chu Cẩn giải thích, “nên anh đoán em cũng sẽ thích món canh mẹ anh nấu.”

Mẹ của Chu Cẩn đứng bên cạnh, nở một nụ cười ấm áp.

Chị tôi từng kể rằng, gia đình Chu Cẩn đều là những người tốt.

Tôi chỉ từng gặp Chu Cẩn vài lần, còn chưa bao giờ tiếp xúc với gia đình anh ấy.

Có thể nói, với họ, tôi chẳng qua chỉ là một người xa lạ.

Tôi không ngờ rằng họ lại đối xử với tôi bằng sự quan tâm và thiện ý lớn đến vậy.

Có lẽ, đây chính là cái gọi là “yêu ai yêu cả đường đi”.

Khi ngụm canh ấm áp trôi xuống cổ họng, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác căng đầy khó tả.

Từ khi mẹ đi công tác, bên cạnh tôi chỉ có một người giúp việc xa lạ được thuê về để chăm sóc tôi.

Chu Cẩn và mẹ anh duy trì một tần suất thăm nom vừa phải – đủ để tôi không bị nhấn chìm trong thế giới cô độc của mình, nhưng cũng không quá thường xuyên khiến tôi cảm thấy phiền phức.

Tôi vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân, đôi khi trong đầu vẫn xuất hiện những suy nghĩ tuyệt vọng.

Nhưng nhờ có họ, tôi đã dần bị phân tán sự chú ý.

Tất cả những điều này, tôi chưa từng nói cho mẹ biết.

Nửa tháng sau, tôi được xuất viện và về nhà dưỡng bệnh.

Ngày đầu tiên xuất viện, Chu Cẩn đưa tôi về nhà anh ăn cơm, nói rằng đây là bữa tiệc chào mừng tôi ra viện.

Nhà anh ấy không giàu có, bốn người sống trong một căn hộ không quá rộng rãi, nhưng tràn ngập hơi ấm gia đình mà tôi luôn khao khát.

Không gian ấy khác xa với sự trống trải và lạnh lẽo trong nhà tôi.

Chu Cẩn có một cậu em trai, nhỏ hơn tôi một tuổi, hiện đang học lớp 11.

Tối hôm đó, tình cờ là ngày điểm thi tháng của cậu ấy được công bố.

Cậu ta hớn hở cầm tờ bảng điểm chạy về nhà.

Tôi vô tình liếc qua, thấy cậu ấy còn khoanh tròn vị trí xếp hạng của mình cho dễ nhìn.

Cảm nhận đầu tiên của tôi là…

Tôi đã từng nghĩ rằng khoảng cách giữa tôi và chị gái mình đã đủ xa.

Nhưng so với hai anh em nhà này, khoảng cách ấy vẫn chưa là gì cả.

Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người.

Ngoài dự đoán của tôi, Chu Cẩn vẫn rất bình thản, còn Chú (bố của Chu Cẩn) thì cười vui vẻ:

“Chà, điểm môn Lịch sử cuối cùng cũng không còn bắt đầu bằng số 2 nữa! Có tiến bộ rồi đấy!”

Tôi ngơ ngác.

Chu Cẩn vừa gắp thức ăn cho tôi vừa cười nói:

“Thằng nhóc này không giỏi văn hóa, nhưng được cái tay chân phát triển, có thể thi vào hệ thể thao.”

Cậu em liếc anh trai, bất mãn phản đối:

“Anh! Anh nói chuyện kiểu gì vậy?”

Dì (mẹ Chu Cẩn) cười hiền hậu, gắp cho cậu một cái cánh gà, dịu dàng bảo:

“Con của mẹ không cần quá xuất sắc, chỉ cần khỏe mạnh và vui vẻ là đủ rồi.”

Hóa ra, không phải gia đình nào cũng giống như nhà tôi.

Tôi siết nhẹ đôi đũa trong tay, chợt hiểu ra lý do vì sao chị gái tôi lại thích đến nhà Chu Cẩn đến vậy.