Chương 1 - Nỗi Đau Không Tiếng Đáp
1
Tôi đã đấu tranh rất lâu mới quyết định đi gặp bác sĩ.
Khi cầm trên tay kết quả chẩn đoán và biết mình mắc chứng trầm cảm nặng, tôi lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Từ lâu rồi, tôi đã cảm thấy mình không ổn.
Ban đầu, tôi không muốn giao tiếp với ai nữa, chỉ muốn ở một mình trong yên tĩnh.
Đôi khi, cảm xúc của tôi đột nhiên trở nên bồn chồn khó chịu, có lúc lại bi quan một cách bất thường, dường như bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh tôi cũng đều có thể nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Sau đó, tôi bắt đầu bị mất ngủ, thức dậy nhiều lần trong đêm, chán ăn, tâm trạng suy sụp và không thể tập trung.
Mẹ tôi nhận thấy điểm số của tôi sa sút, nhưng bà không hỏi nguyên nhân, chỉ nghi ngờ rằng tôi cũng giống như chị gái mình – vì yêu đương mà xao nhãng chuyện học hành.
Bà bắt đầu điều tra xem tôi tiếp xúc với những ai ở trường, xem có đối tượng khả nghi nào không. Bà lập ra một lịch học dày đặc hơn, cố gắng để tôi bù đắp khoảng cách bằng sự chăm chỉ.
Thế nên tôi không có thời gian để suy nghĩ về nguyên nhân của sự thay đổi này, chỉ có thể ép buộc bản thân – vốn đã kiệt sức – cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Mãi đến khi tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh ảo giác, khi cảm giác tuyệt vọng và cận kề cái ch,et tràn ngập mỗi đêm khuya, tôi mới muốn nhờ mẹ xin nghỉ phép để đưa tôi đi khám bệnh.
Nhưng khi mẹ hỏi tôi khó chịu ở đâu, tôi không thể trả lời được.
Tôi chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều là một sự dằn vặt.
Tôi luôn tự nhủ rằng chỉ cần cố gắng vượt qua hôm nay, có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn.
Nhưng không.
Ngày hôm sau vẫn là sự dằn vặt lặp lại.
Thế là mẹ tôi trách mắng, nói rằng tôi chỉ đang viện cớ lười biếng để trốn học. Bà lạnh lùng ra lệnh cho tôi đến trường đúng giờ, rồi kéo hành lý đi công tác.
Cuối cùng, tôi tự mình đến bệnh viện.
Không ai biết tôi đã sợ hãi thế nào khi không thể tìm ra lý do tại sao mình lại thay đổi đến mức này.
Chính con người trong tôi – kẻ đã bao lần nảy sinh ý định t,,ự t,,ử – khiến tôi vừa lạ lẫm vừa đau đớn.
Tôi rõ ràng muốn làm gì đó để thay đổi, nhưng dường như đã mất hết động lực hành động.
Bây giờ, tôi cuối cùng cũng tìm ra lý do rồi.
Thì ra là tôi bị bệnh.
Chứ không phải như lời mẹ nói – rằng tôi lười biếng, không chịu phấn đấu nên mới thành ra như vậy.
Tôi nghĩ, chỉ là bệnh thôi mà, đâu phải không chữa được.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi, nhưng vẫn nói rằng tình yêu và sự đồng hành mới là liều thuốc tốt nhất.
Vì vậy, tôi nhắn tin cho mẹ, báo cho bà biết kết quả chẩn đoán của mình.
Thực ra, tôi không phải chưa từng muốn tâm sự.
Khi bị tuyệt vọng nhấn chìm, tôi vẫn khao khát được cứu rỗi.
Thế nên tôi vươn tay về phía mẹ, hy vọng bà có thể cứu tôi.
Tin nhắn từ mẹ nhanh chóng dồn dập gửi đến.
Bà đang ở xa công tác, ngồi trên xe chuẩn bị gặp khách hàng, không tiện gọi điện cho tôi.
Nếu không, có lẽ thái độ của bà qua giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả những dòng chữ này.
“Tống Tri Tri, đừng viện cớ cho sự lười biếng của mình nữa. Cái gọi là tr,ầm c,ảm của con, trong mắt mẹ chỉ là sự yếu đuối nực cười – một lời than vãn vô nghĩa của kẻ thất bại.
Đừng nói với mẹ là con áp lực. Ai mà chẳng có áp lực? Ai mà chẳng phải vượt qua khó khăn? Mẹ vì muốn con có cuộc sống đầy đủ, được học trong môi trường tốt nhất, mỗi ngày ngủ chưa đến năm tiếng, nhưng sao mẹ không bị tr,ầm c,ảm?
Con không có tài năng như chị gái mình thì hãy đặt lại tư duy cho đúng, nhìn thẳng vào sự kém cỏi của bản thân, bù đắp bằng sự nỗ lực – chứ đừng mang căn bệnh nực cười này ra làm cái cớ, hiểu không?
Mẹ nói thẳng nhé, nếu con cứ yếu đuối trốn tránh như vậy, dù là ở trường hay ngoài xã hội, con cũng chỉ là một kẻ thất bại. Và điều đó, với mẹ, là một sự sỉ nh,ục.
Mẹ hy vọng con đừng phụ lòng những gì mẹ đã dành cho con.”
Từng chữ từng câu đều đẩy tôi đến gần hơn với bờ vực sụp đổ.
Tôi ngồi một mình trong phòng, khóc không thành tiếng, nhưng tim tôi như bị ai đó siết chặt, đ,au đ,ớn đến mức khó thở.
Cuối cùng, tôi run rẩy cầm điện thoại, cố chấp nhắn cho bà một câu:
“Mẹ, mẹ có yêu con không?”
Bà trả lời:
“Con có thời gian hỏi mấy câu yếu đuối này, chẳng thà làm thêm vài bài tập.”
À đúng rồi.
Mẹ chỉ yêu những đứa con xuất sắc.
Ví dụ như chị gái tôi.
Nhưng chị ấy đã không còn nữa.
2
Tôi từng có một người chị hơn tôi sáu tuổi.
Chị ấy luôn rất xuất sắc, nhờ đạt giải trong cuộc thi mà năm lớp 12 đã được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng, là niềm tự hào của mẹ.
Thế nhưng, người rực rỡ như chị ấy lại chọn kết thúc cuộc đời mình ở tuổi hai mươi.
Lúc đó, tôi đứng bên cạnh mẹ, mặt tái nhợt, khóc lóc cầu xin chị đừng nhảy xuống.
Nhưng chị chỉ quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, khàn giọng nói với tôi:
“Tri Tri, em phải sống thật tốt. Đừng đi theo vết xe đổ của chị.”
Nói xong, chị ấy thậm chí không liếc mẹ một cái, mà nhảy xuống luôn.
Mẹ nói, tất cả là do thằng con trai đó đã hại chị, khiến chị xao nhãng việc học.
Bà dặn tôi tuyệt đối không được yêu sớm, sau này cũng đừng để tình cảm chi phối lý trí.
Lúc đó, sự giận dữ và bất bình trong mắt bà hoàn toàn lấn át nỗi đau mất con gái
Không lâu sau, mẹ đã khiến gia đình của cậu con trai ấy tan nát.
Nghe nói, cậu ta mất suất du học trao đổi, mẹ cậu ấy cũng bị đuổi việc.
Xong xuôi tất cả, bà đặt hết kỳ vọng vào tôi.
Tôi không thông minh như chị, thành tích chỉ nằm trong top 10 của lớp.
So với danh hiệu đứng đầu khối của chị, tôi thực sự kém quá xa.
Mẹ tin rằng khiếm khuyết về thiên phú có thể bù đắp bằng sự chăm chỉ, thế nên bà tăng gấp đôi số bài tập, xếp lịch học thêm dày đặc. Tôi giống như một cỗ máy vặn cót, không được phép dừng lại dù chỉ một giây.
Kết quả là điểm số của tôi cũng dần cải thiện, luôn nằm trong top 10 toàn khối.
Nhưng mẹ nhìn bảng điểm của tôi, vẫn chỉ lắc đầu thở dài:
“Vẫn không bằng chị con.”
Ánh sáng trong mắt tôi dần lụi tắt, tôi cúi đầu im lặng.
Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng, đứa con gái “ngu ngốc” trong mắt bà, đã phải nỗ lực bao nhiêu để đạt được vị trí này.
Bà chỉ nghĩ rằng tôi chưa đủ cố gắng.
Nhưng biết làm sao đây?
Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không đủ.
Bộ não và cơ thể tôi đều kiệt quệ.
Mẹ thật sự không thể chấp nhận một đứa con gái không hoàn hảo như tôi sao?
Tôi không dám hỏi mẹ câu đó, vì bà chỉ đáp lại bằng một câu hỏi ngược:
“Tại sao chị con làm được mà con không làm được?”
Nếu tôi không thể giỏi như chị, tôi sẽ không có một tương lai tốt đẹp.
Tương lai tốt đẹp ư?
Tôi thậm chí không nhìn thấy con đường ngay trước mắt mình.
Sau khi nhận ra sự thật đó, tôi không còn mong đợi mẹ sẽ cứu vớt mình nữa.
Ba tháng sau, tôi đã đưa ra quyết định giống hệt chị năm đó.
Bốn năm trước, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, chị vẫn quay đầu lại nhìn tôi.
Nhưng khi tôi đứng trên tầng thượng, tôi không nói một lời nào, chỉ mở rộng cánh tay, để cơ thể ngã ngửa ra sau như một con diều đứt dây.
Tôi phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể không còn chút lưu luyến nào với thế giới này, mà buông bỏ nó một cách dứt khoát như vậy?
Ký ức cuối cùng trong tôi chỉ là màn đêm vô tận trước mắt, là gió lạnh gào thét bên tai, và là cảm giác nhói buốt trong tim khi cơ thể rơi tự do.
Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc đó, tôi lại cảm thấy mình sống hơn bao giờ hết.
Ít nhất thì trái tim tôi không còn là một mặt hồ ch,et lặng, mà đã có gợn sóng.
Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng được giải thoát rồi.
Nhưng khi mở mắt ra, trước mắt tôi là trần nhà trắng toát và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tôi chưa ch,et.
Tấm mái che tầng một đã giảm bớt lực rơi của tôi.
Nhưng tôi bị thương nặng, phải mất một thời gian dài để phục hồi.
Mẹ lao vào phòng bệnh, mắt đỏ ngầu.
Tôi không thấy một chút đau lòng nào trong ánh mắt bà, mà chỉ toàn sự tức giận.
“Bây giờ con còn học được cách dùng cái ch,et để chống đối mẹ nữa sao?
“Chỉ để được danh chính ngôn thuận làm một kẻ vô dụng, đến ch,et con cũng không sợ à?
“Nếu thật sự không sợ ch,et, thì con nên tìm một chỗ không có vật cản, nhảy từ một nơi đủ cao xuống!
“Còn hơn bây giờ nửa sống nửa ch,et thế này!”
Nếu không phải vì tôi đang bị thương, có lẽ mẹ sẽ không ngần ngại tát tôi một cái.
“Có phải kiếp trước mẹ nợ các người không? Mẹ dốc hết tâm sức nuôi dạy hai chị em các người, rốt cuộc các người báo đáp mẹ thế nào? Hả?
“Sao mẹ lại sinh ra hai đứa con vô dụng như thế này chứ?!”
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, tai ù đi, không còn cảm giác gì trước những lời mắng mỏ của mẹ.
Trầm cảm nặng khiến cả phản ứng của tôi cũng trở nên chậm chạp.
Tôi bỗng nhớ lại ngày còn học tiểu học, tôi từng vừa vẽ tranh vừa than thở với chị gái rằng mẹ thiên vị chị hơn, không dành nhiều sự quan tâm cho tôi.
Chị dừng bút, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thì thầm:
“Sự thiên vị của mẹ có điều kiện.”
Sau đó, chị xoa đầu tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Tri Tri, có thể tự do học tập và sống như bây giờ là tốt rồi.”
Khi đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu chị muốn nói gì.
Mãi sau này, tôi mới hiểu ra:
Tình yêu của mẹ phải được đánh đổi bằng sự xuất sắc tuyệt đối.
Những năm qua, tôi chỉ đang đi lại con đường mà chị từng đi, trải qua những gì chị từng trải.
Chị thật sự tự tử vì tình sao?