Chương 3 - Nỗi Đau Không Tiếng Đáp

Những gì chúng tôi khao khát, lại chỉ có thể tìm thấy và cảm nhận được trong gia đình của người khác.

Gia đình họ tràn đầy sự ấm áp và thoải mái.

Đó là một “Utopia” trong thế giới nội tâm của chị tôi – một nơi chị có thể tìm thấy sự thư giãn dù chỉ trong chốc lát.

Giờ đây, tôi cũng có cảm giác tương tự.

Nhà tôi cách nhà Chu Cẩn không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng.

Sau bữa tối, anh ấy đẩy xe lăn đưa tôi về, coi như đi dạo tiêu cơm.

Tôi vẫn còn cầm trong tay một chiếc huy chương vàng do em trai anh tặng.

Cậu ấy nói muốn chia sẻ may mắn của mình với tôi, chúc tôi có thể khỏe mạnh và mọi điều mong muốn đều thành sự thật trong tương lai.

Ban đầu tôi không dám nhận.

Đây là danh hiệu của cậu ấy, có ý nghĩa đặc biệt.

Nhưng cậu ta lại hào phóng vẫy tay:

“Chị, không sao đâu! Em có rất nhiều huy chương vàng rồi, sau này còn có thêm nữa.

“Cho chị một cái cũng chẳng sao, nhưng huy chương bạc thì không được, em chỉ có một cái thôi.”

Tôi vuốt nhẹ chiếc huy chương trong tay, rồi không kìm được mà hỏi:

“Anh Chu Cẩn, chú và dì chưa từng nghĩ đến chuyện ép em trai anh phải giỏi như anh sao?”

Chu Cẩn bật cười, đáp nhẹ nhàng:

“Bây giờ nó như thế này, chẳng có gì là không tốt cả.”

Anh dừng lại, cúi xuống ngang tầm mắt tôi, khẽ nói:

“Thế nào là ‘xuất sắc’? Là điểm số tuyệt đối trong tất cả các môn học sao?”

Anh lắc đầu.

“Như vậy thì quá hạn hẹp rồi. Sự xuất sắc vốn dĩ không có một tiêu chuẩn duy nhất.

“Nó không giỏi văn hóa, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể tìm thấy một thế giới riêng trong lĩnh vực thể thao.”

Anh dừng bước, quỳ xuống trước mặt tôi để nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Sống theo kỳ vọng của người khác là một điều rất mệt mỏi.

“Quan trọng nhất là tìm ra cách học tập và cách sống phù hợp với bản thân.

“Chúng ta có thể không hoàn hảo, không cần quá xuất sắc, chỉ cần nghiêm túc làm những điều mình muốn là được rồi.

“Người cố gắng, kết quả sẽ không tệ đâu.”

Tối hôm đó, khi trở về phòng, tôi nhìn chằm chằm vào tấm bảng nhỏ bên cạnh bàn học.

Trên đó vẫn còn dán kín lịch trình học tập mà mẹ đã đặt ra cho tôi.

Từng khung giờ, từng nhiệm vụ, đều được phân bổ chi tiết.

Tôi nhìn nó thật lâu, rồi chậm rãi vươn tay, gỡ tờ giấy xuống.

Từng chút, từng chút một, tôi xé nát nó.

Như thể tôi đang từng bước phá vỡ nhà tù đã giam cầm tôi bao năm qua.

5

Tôi bắt đầu tiếp nhận điều trị tâm lý trở lại.

Nói một cách mỉa mai, tôi phải cảm ơn mẹ vì mỗi tháng bà đều chuyển vào tài khoản của tôi một khoản tiền sinh hoạt không hề nhỏ, vượt xa mức tôi thực sự cần dùng.

Nhờ vậy, tôi mới có tiền để đi trị liệu tâm lý.

Bởi vì mẹ hoàn toàn không nghĩ rằng tôi sẽ dùng tiền vào việc này.

Mỗi lần kết thúc một buổi trị liệu, tôi đều rơi vào trạng thái mệt mỏi và ít nói, cần một khoảng thời gian để tự tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực.

Tôi không thể tham gia kỳ thi đại học năm nay, đành phải đợi sang năm sau, còn hơn một năm nữa để chuẩn bị và lập kế hoạch mới.

Tôi lấy bộ dụng cụ vẽ đã bị bỏ xó bấy lâu ra, nhưng màu vẽ đã hỏng hết, cần phải mua lại.

Khi Chu Cẩn rủ tôi đi dạo công viên, tôi mang theo đồ vẽ.

Thấy những thứ tôi đang ôm trong tay, anh ấy cong mắt cười, rồi giúp tôi đặt nó vào cốp xe.

Tôi ngồi bên hồ vẽ tranh, còn anh ấy ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại trò chuyện cùng tôi vài câu.

Vết thương ở tay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên khi cầm bút, tay tôi vẫn hơi run.

Nhưng chút khó khăn nhỏ đó không thể lấn át niềm vui khi được vẽ trở lại.

Tôi chưa thể cầm bút quá lâu, nên cứ vẽ một lúc lại phải nghỉ ngơi.

Thế là Chu Cẩn chủ động kể chuyện về anh ấy và chị gái tôi.

Thực ra, tôi từng thấy anh ấy đến viếng mộ chị.

Có một lần tôi quá đau buồn, chỉ có thể chạy đến nghĩa trang tìm chị, và tôi đã bắt gặp anh ấy.

Chỉ là lúc đó tôi không bước lên chào hỏi.

Những năm sau đó, vào ngày giỗ chị, khi tôi cùng mẹ đi thăm mộ, tôi đều thấy có một bó hoa chị thích được đặt trước mộ.

Tôi hỏi Chu Cẩn có còn thích chị không?

Dù sao thì chị cũng đã qua đời nhiều năm rồi, anh ấy nên bước tiếp.

Anh vẫn còn trẻ, rồi sẽ gặp được một cô gái tốt khác.

Sắc mặt Chu Cẩn hơi kỳ lạ.

Anh ấy im lặng một lúc rồi mới nói:

“Anh và chị em không phải là người yêu. Chị ấy chưa bao giờ kể với em về chuyện của bọn anh sao?”

Tôi ngơ ngác lắc đầu.

Họ không phải người yêu?

Vậy thì tại sao cả nhà anh ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Không phải vì yêu chị tôi nên yêu luôn cả tôi sao?

Anh bật cười, day nhẹ hai bên thái dương, rồi giải thích:

“Anh quen chị em là vì chị ấy từng cứu anh.

“Nếu không nhờ chị ấy kịp thời báo cảnh sát, có lẽ hai tay anh đã bị phế rồi.

“Cả gia đình anh đều biết ơn chị ấy.

“Bọn anh là bạn rất thân.

“Có một khoảng thời gian, anh nhận ra tâm trạng của chị em có vấn đề, anh luôn muốn giúp chị ấy.

“Anh biết chị ấy thích đến nhà anh, nên thường xuyên mời chị qua chơi.

“Sau đó, chị em thực sự đã vui vẻ hơn hẳn…”

Nói đến đây, nụ cười bên môi Chu Cẩn dần nhạt đi, rồi anh không nói tiếp nữa.

Không khó để nhận ra anh vẫn canh cánh trong lòng.

Có lẽ vì anh từng nghĩ rằng, chỉ cần thêm chút thời gian, anh có thể kéo chị tôi ra khỏi hố sâu ấy.

Nhưng mẹ tôi đã phát hiện ra mối liên hệ giữa hai người.

Tôi không rõ mẹ đã làm gì khi đó, hình như bà từng đến trường chị tôi làm ầm lên một trận.

Tôi chỉ nhớ, sau khi chị về nhà, chị và mẹ đã có một cuộc cãi vã nảy lửa.

Chị vừa khóc vừa gào lên rằng mẹ không hiểu chuyện, không chịu nghe lẽ phải, rằng chị đã chịu đủ sự kiểm soát của mẹ rồi.

Tôi chưa bao giờ thấy chị mình suy sụp đến thế.

Trước mặt tôi, chị luôn dịu dàng và bao dung.

Nhưng tối hôm sau, chị đã chọn cách cực đoan nhất để kết thúc cuộc đời mình.

Cho đến tận lúc cuối cùng, mẹ vẫn đổ lỗi cho chị là vì yêu mà mù quáng, thậm chí đến cả gia đình cũng không cần.

Chu Cẩn nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Anh không giúp được chị em, nhưng anh hy vọng có thể giúp em.

“Em còn có một cơ hội để lựa chọn, hãy nhớ sống theo cách mà em mong muốn.”

Hóa ra, không phải vì yêu chị tôi mà yêu luôn cả tôi.

Họ chỉ đơn giản là muốn báo đáp ân tình.

Đôi khi, sự tử tế là một vòng tròn luân hồi.

Chị tôi từng giúp Chu Cẩn.

Và giờ đây, gia đình anh ấy lại giúp tôi.

Dường như, đây là món quà tuyệt vời nhất mà chị để lại cho tôi.

Tôi siết chặt cây cọ trong tay, mỉm cười khẽ nói:

“Em hiểu rồi.”

6

Thời gian tôi dành cho hội họa dần tăng lên, đồng thời tôi cũng phải cân bằng với việc ôn tập văn hóa.

Thực ra, nhịp sống của tôi cũng bận rộn không kém trước kia, nhưng cảm giác nghẹt thở đã biến mất.

Ba tháng sau, mẹ cuối cùng cũng kết thúc chuyến công tác dài ngày và trở về nhà.

Bà lại dán một tờ kế hoạch học tập mới lên bảng đen của tôi.

Bà nói:

“Con nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên bắt tay vào học lại đi chứ?”

Tôi liếc qua, không nói gì, cố gắng kiềm chế cảm giác áp lực mà bà mang lại, lặng lẽ làm bài tập.

Bộ dụng cụ vẽ một lần nữa bị xếp xó.

Tháng Chín, tôi quay lại trường, bắt đầu năm cuối cấp.

Nhà tôi cách trường không xa, nên tôi là học sinh bán trú.

Giờ tự học buổi tối kết thúc lúc 9 giờ, nhưng tôi cố tình nán lại đến 10 giờ mới về.

Tôi lấy cớ rằng ở trường dễ tập trung hơn, nhưng thực tế, tôi dành một tiếng đó để vẽ tranh.

Tôi để lại một bộ dụng cụ vẽ ở trường.

Mẹ không phản đối, nhưng thỉnh thoảng đến 10 giờ, bà lại xuất hiện trước cổng trường, dò xét nhìn tôi, cố tìm kiếm điều gì đó bất thường trên gương mặt tôi.

Nếu không phải vì trường học không cho người ngoài tùy tiện ra vào, tôi nghĩ có lẽ bà còn muốn vào tận lớp để kiểm tra đột xuất.

Sau khi về nhà lúc 10 giờ 15, tôi vẫn phải thực hiện kế hoạch học tập kéo dài một tiếng rưỡi của mẹ trước khi được phép đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi phải thức dậy lúc 5 giờ 40, ăn sáng lúc 6 giờ, rồi học tại nhà đến 7 giờ 30 trước khi đi học.

Tôi gầy đi trông thấy, nhưng may mắn là tinh thần vẫn ổn định.

Giữa tháng Mười, mẹ đi cùng tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.

Kết quả chẩn đoán cho thấy tình trạng của tôi đã từ trầm cảm nặng giảm xuống trầm cảm trung bình.

Mẹ nói:

“Tình trạng đã cải thiện rồi, chứng tỏ con có thể tập trung hơn trước.

“Cuối tháng này thi thử, con sẽ quay lại vị trí cũ chứ?”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước vào một cửa hàng văn phòng phẩm…

Trong cửa hàng văn phòng phẩm, ánh mắt mẹ nhanh chóng dừng lại trên một gia đình ba người cũng đang mua đồ.

Ánh mắt bà trở nên sắc bén và đầy căm hận.

Đó là cha tôi – người đã ly hôn với mẹ từ nhiều năm trước – cùng với vợ và con trai của ông.

Thực ra, tôi không có quá nhiều cảm xúc với cha.

Ông ly hôn với mẹ khi tôi còn rất nhỏ, và từ đó đến nay, tôi chưa bao giờ thấy ông quay lại thăm tôi hay chị gái tôi.

Lúc chị tôi qua đời, tôi đã gọi cho ông.

Nhưng chưa kịp mở lời, tôi đã nghe thấy một giọng nói non nớt bên kia đầu dây gọi ông là “bố”.

Câu “bố ơi” của tôi bị nghẹn lại nơi cổ họng, rồi tôi cúp máy.

Bên tai tôi vang lên giọng nói không cam tâm của mẹ:

“Tống Tri Tri, con hãy nhớ kỹ những gì con vừa thấy.

“Chỉ khi con đạt được thành tựu, con mới có thể cho bọn họ thấy họ đã sai lầm đến mức nào!

“Ai dám nói con gái là ‘món hàng lỗ vốn’ chứ?”