Chương 8 - Học sinh mới - Nơi Có Anh

Lần này tuy không xả được mối hận, nhưng có lẽ sự đúng lúc của thầy Tống đã cứu Tùng San khỏi một cuộc ẩu đả và bạo lực đúng nghĩa.

Lửa giận đã vơi bớt, vẻ lạnh lùng vô cảm lại trở về trên khuôn mặt của cô. Nếu muốn đám người ấy tức chết, năm nay Tùng San sẽ lại giật giải môn ngữ văn thành phố.

Buổi phát biểu dành cho học sinh có thành tích nổi bật, cô sẽ khiến họ ghen tị đến chết. Người có năng lực không bị lũ tiểu nhân kinh động.

Tiết học đầu tiên không phải của thầy Tống, nhưng chẳng hiểu tại sao thầy Tống lại cầm cái thước kẻ phía sau lưng, ung dung đi vào lớp trước.

“Trật tự.” Tiếng quát kinh động đất trời vang lên, đám học sinh vẫn còn lố nhố giật bắn cả mình, vội vàng ổn định chỗ ngồi.

Thầy Tống hói đầu khẽ kéo chiếc kính xuống tận mũi, híp mắt lườm một lượt từ trên xuống dưới.

“Vì tiết đầu tiên là toán học, không có nhiều thời gian cho nên tôi sẽ giới thiệu nhanh gọn một chút. Vào đi học sinh mới.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chán nản, người bước vào là chàng trai có chiều cao đáng ngưỡng mộ.

Bên cạnh vang lên tiếng hít sâu, rồi sau đó, tiếng thầm thì ríu rít vang lên bên tai. Tùng San phiền não ngẩng đầu, cũng học theo mọi người, thái độ hoan nghênh tặng cho bạn học mới một tràng vỗ tay.

Ừm… nói sao nhỉ? Người này, không tới nỗi nào, khuôn mặt sáng sủa, tóc tai gọn gàng, mắt sâu mũi thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch thay cho một lời chào hỏi. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta bị bắt ép cho nên mới phải đi học.