Chương 7 - Bắt nạt - Nơi Có Anh

“Dung Quân, có ngửi thấy mùi gì không?”

Tùng San vừa chuẩn bị đứng lên, Liễu Nhan ngồi bên trên liếc cô bĩu môi, đoạn cậu ta đưa hai ngón tay lên khoa trương bóp mũi, một tay khẽ phẩy phẩy trước mặt như đuổi ruồi bọ.

Dung Quân đang chép bài tập vì chủ nhật mải chơi chưa làm kịp. Ở bên cạnh, Liễu Nhan khẽ huých vào cánh tay cậu ta, Dung Quân ngẩng đầu, đẩy cặp kính cận trên mũi híp mắt nhìn.

“Có mùi thối tha như đám chuột chết vậy. Phì, Tùng San, hình như cái mùi này bốc ra từ người cậu đấy. Kinh tởm.”

Liễu Nhan căm ghét bịt mũi đứng dậy, mặc dù trong không khí không hề có mùi, nhưng để mạt sát Tùng San, Liễu Nhan khoa trương nhăn nhó mặt mày.

Cô ta kéo thêm vài người nữa ngồi bên trên làm như vô tình nói: “Cậu có ngửi thấy mùi hôi thối không? Chắc là đến từ cái người nào đó nhà ở khu ổ chuột, ăn đồ thừa ngoài chợ mà sống đó. Nè Tùng San, tôi thắc mắc là cậu ăn thức ăn của heo đúng không vậy? Ở cái nơi rách nát như thế, liệu có cơm để ăn không?”

“Nếu đói quá thì đừng ngại tới nhà tôi nhé! Gì chứ thức ăn thừa thì nhà tôi nhiều lắm đó.”

Lẽ ra Tùng San đã định không quan tâm và đi ra ngoài rồi, nhưng hai kẻ ghen tị nào đó không tha cho cô. Dung Quân gác một chân lên ghế, ngăn lại lối đi duy nhất không cho Tùng San ra ngoài.

Cậu ta khoanh tay, nụ cười nửa miệng vừa khinh bỉ vừa châm chọc như xoáy vào lòng Tùng San.

Từng câu từng chữ cậu ta bật ra, độc ác và khinh thường đến cùng cực. Nhưng Tùng San là ai chứ? Cô quen rồi, cũng không muốn đôi co với lũ người ngu đần ấy.

Chỉ được cái miệng thối thì làm gì được. Có giỏi thì dùng cái não của mình đánh bại cô đi.

Tùng San không phản ứng lại trước lời nói của bọn Liễu Nhan và Dung Quân. Cô vòng ra phía cửa sau định đi ra ngoài.

“Tùng San, mày bị câm hả? Đúng là cái thứ không cha mẹ thì làm đĩ. Có loại con gái như mày, bố mày chết là đáng.”

Vẻ mặt lì lợm của Tùng San khiến Liễu Nhan bực mình, cô ta bật dậy, mắt trợn to trừng bóng lưng của Tùng San. Đám bạn học cùng lớp nhao nhao tản ra bên ngoài để xem trò vui.