Chương 6 - Bắt nạt - Nơi Có Anh
Tùng San hiện đang học lớp 11 tại trường Trung học cơ sở Thâm Thành. Từ nhà cô tới trường cách 5km, cô thường phải dậy rất sớm để đi bộ 2km ra ngoài đường lớn, sau đó bắt xe bus 3km để tới trường.
Nhờ có số tiền dành dụm từ tiền lương của bố mà Tùng San không bị thất học. Ngoài ra lúc rảnh rỗi, cô thường đi vào trong chợ làm mấy việc lặt vặt cho các bà cô bán hàng.
Khi thì nhặt rau, lúc lại gọt hoa quả, hoặc đánh vảy cá, quét dọn hay bán hàng, tất cả cô đều đã làm hết rồi.
Họ trả tiền công cho Tùng San cũng khá, bởi vì cô biết cách nói chuyện, lại thật thà chăm chỉ, cho nên người quen mặt mượn cô làm việc cũng nhiều.
Có lúc Lương Phương đã cực đoan bắt cô phải thôi học ở trên trường, ra ngoài kiếm tiền cho bà ta ăn tiêu. Nhưng sau một hồi lì lợm chịu đòn, Tùng San nhất quyết không nghỉ học.
Ước mơ của bố cô là được nhìn cô vào đại học, được nhìn cô theo đuổi đam mê của mình, cô không thể phụ lòng ông được.
Lương Phương biết Tùng San có tiền, nhân lúc cô đi học, rất nhiều lần bà đã lật tung đồ đạc quần áo trong nhà lên để lục lọi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không tìm ra được xu nào.
Tiền đền bù cái chết của bố Tùng San cũng không phải là ít, bà lấy đem đổ vào trò chơi đỏ đen, đánh bài rồi mạt chược, sau đó thua sạch.
Từ việc cả ngày lang thang không muốn đi làm, lúc hết tiền, lại không moi được từ Tùng San một đồng nào, bà đành phải vác xác đi lên thị trấn hoặc ra ngoài đường lớn tìm cách kiếm ra tiền.
Tùng San vô cùng chán ghét cuộc sống khi ở chung với Lương Phương. Mấy ngày hôm nay, lúc nào bà ta cũng đi tới sáng rồi quay về nhà với trạng thái say khướt, cả người đầy mùi rượu hôi hám và tanh tưởi.
Nhưng thà rằng bà ta ra ngoài còn hơn, ở chung một nhà, lúc nào Tùng San cũng bị đánh chửi vô cớ. Giống như cô là một cái bao tải chứa đầy cát treo ngược, mặc cho người ta đánh đập, trút giận.
Sáng ngày hôm sau, Tùng San dậy từ sáng sớm, ăn nốt cơm nguội và thức ăn còn thừa từ hôm trước rồi khoác cặp đi bộ ra ngoài đường lớn.
Cũng may vì nhà gần chợ, từ sáng sớm những cô chú bán hàng đã dậy để dọn hàng cho nên con đường Tùng San đi không hề vắng vẻ. Ngược lại, nó tạo cho cô cảm giác an toàn trong con phố tối tăm ủ dột như khu ổ chuột này.
Cây ngô đồng nằm chếch về phương đông, che hết cả ánh nắng ban mai của mặt trời, cho nên đường đi lúc nào cũng âm ẩm, nồng mùi thối tha của rác rưởi.
“Tùng San đi học đấy hả? Ăn táo không? Lại đây lấy một quả đi.”
Dì Phỉ lựa lấy một hai quả táo không được tốt mã lắm ném cho cho Tùng San đang đứng cách đó hai bước. Cô luống cuống bắt lấy, kéo khoá cặp nhét táo vào, không quên vẫy tay cảm ơn:
“Cảm ơn dì Phỉ.”
“Học cho giỏi nhé!”
Khẽ ngân nga một giai điệu phát trên đài của khu tập thể, Tùng San đạp đạp mấy hòn đá dăm trên đường. Xe bus hôm nay đông khủng khiếp, cũng chẳng phải hôm nay, sáng nào cũng trong tình trạng nghiêng ngả tắc nghẽn.
Tùng San sống chết bám lấy cái tay cầm lơ lửng phía bên trên, đứng nép vào một góc be bé của xe.
Dù đã không còn chỗ đứng rồi nhưng lái xe vẫn cố gắng nhồi nhét, người ở bên trong không thở nổi, nghiêng ngả trực ngã. Mùi cơ thể, mùi hôi nách, mùi xì hơi nồng nặc trong không khí.
Thứ hai đầu tuần mà đã thế này, đúng là không còn gì tồi tệ hơn nữa. Vất vả lắm mới len xuống được xe bus, may mà không đi học muộn.
Học sinh đến lớp đã khá đông, hôm nay là chào cờ đầu tuần, Tùng San nhanh chóng cất cặp sách gọn gàng, chuẩn bị sách vở đặt lên bàn rồi đi ra ngoài.
Đầu năm lớp 11 thầy Tống có sắp xếp lại chỗ ngồi, trùng hợp làm sao, thầy lại sắp cô ngồi chung với bọn Liễu Nhan, Dung Quân.
Bọn họ là hai người bạn thân thiết và đều không ưa Tùng San vì năm lớp 10 cô được chọn vào đội tuyển ngữ văn. Khi đi thi giải trường và phố Tùng San lúc nào cũng đạt giải nhất. Còn Liễu Nhan và Dung Quân đều bị loại ngay từ vòng thi trường.
Chính vì thế cho nên họ căm ghét cô từ lúc đó. Liễu Nhan còn cất công theo dõi cô về tận nhà, sau khi thăm dò được môi trường sống của Tùng San, cậu ta biết cô vừa không có gia thế lại vừa nghèo rách nghèo nát. Giống như bắt được vàng, họ lập nhóm cô lập và bắt nạt Tùng San từ lúc đó.