Chương 5 - Quá khứ không êm đềm - Nơi Có Anh
Quan hệ của bố mẹ cô cũng chẳng mấy tốt đẹp. Họ ngủ riêng, bố cô làm công nhân cho nhà máy xí nghiệp điện tử ở cách đây 3 cây số, đi sớm về khuya.
Nhưng dù vậy thì ông vẫn là người quan tâm đến Tùng San nhất. Lương của ông chỉ đưa cho mẹ cô một phần, phần còn lại ông cho Tùng San.
Ông hiểu thấu bản tính của mẹ cô, không quan tâm đến con cái gia đình, chỉ thích thỏa mãn ham muốn của bản thân. Thời gian bố cô ở nhà, ông sẽ vừa coi tivi vừa ngồi bên cạnh cùng cô học bài.
Có hôm mùa hè nóng bức, ngồi trong nhà bí bách ngột ngạt, ông sẽ đưa cô ra ngoài cửa hàng tiện lợi ngồi ké điều hoà mát lạnh và ăn kem.
Nhưng không may mắn, vào hôm trời mưa bão tháng trước, trên đường về nhà ông gặp tai nạn nghiêm trọng và qua đời. Một chiếc xe tải chạy bão cho nên vượt đèn đỏ đâm đã gây nên cái chết cho bố cô.
Trong tang lễ, mẹ cô không một giọt nước mắt, bà đội khăn tang trắng, ánh mắt căm thù nhìn ảnh thờ của chồng. Sau đó, bà đòi phí rất cao để đền bù cho cái chết của bố cô.
Tùng San có ghét mẹ mình không? Tất nhiên là có. Thuở nhỏ cô rất khao khát hơi ấm từ vòng tay của bà. Nhưng thứ bà cho cô là gì cơ chứ, chẳng có gì cả.
Tình cảm không, sự quan tâm cũng không, chỉ có việc nhà, những trận đánh mắng vô can vô cớ. Tính tình của bà rất xấu xí, cứ cáu bẩn lên là quát tháo la mắng, nếu cô còn không biết đường lánh đi, bà sẽ cầm một thứ gì đấy quật vào lưng Tùng San.
Hoặc thi thoảng đi qua, bà sẽ đạp vào người cô một cái.
Đau đớn và mệt mỏi là điều là Tùng San cảm nhận rõ ràng khi ở chung dưới một mái nhà với bà.
Lúc này, cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra, người đàn bà với khuôn mặt trang điểm đậm bước vào. Nhưng dù có che đậy cách nào, cũng không thể giấu được vẻ mặt mệt mỏi cùng với quầng mắt thâm sầm sì của bà ta.
Lương Phương đờ người mở cửa đi vào. Bà ném đống rau cải cùng một miếng thịt lợn không được tươi lắm lên trên bàn.
Sau đó, bà ngồi vật ra chiếc ghế cũ, rút bao thuốc lá rẻ tiền trong túi ra châm thuốc hút.
“Lấy đồ nấu cơm đi.”
Lương Phương hất mặt với con gái đang đứng ở cửa sổ rồi đi về phía giường của mình nằm vật xuống.
Khói thuốc lá khiến Tùng San cảm thấy đau đầu ngạt thở, cô mở cánh cửa sổ ý muốn làm vơi bớt mùi thuốc độc hại khó ngửi ở trong phòng.
Nào ngờ, Lương Phương đột nhiên bực bội, bà cầm cái cốc nhựa ở trên bàn ném vào lưng Tùng San thật mạnh, chất giọng bực bội không một chút tử tế vang lên:
“Đóng vào con ranh, nhức cả đầu. Chưa đủ phiền hay hay sao hả?”
Tùng San không nói gì, cú ném mạnh đến mức khiến làn da ở phía sau lưng tê dại, lục phủ ngũ tạng của cô như rung lên. Tùng San lặng lẽ đóng cửa sổ.
Tiếng ồn ào của chợ búa cũng không hề vơi bớt, vẫn xô bồ, những tiếng rao mời mọc khách hàng, tiếng mặc cả rồi cãi nhau hôm nào cũng ỏm tỏi.
Tùng San cầm đám vật liệu nấu ăn trên bàn, miếng thịt toả ra mùi ôi thiu vô cùng khó chịu. Cô rửa sạch thịt, trần qua với nước sôi thật kỹ. Rau cải hơi héo, xào đi thì ngót mà ăn cũng không đủ.
Vậy thì luộc rau, còn thịt thì xào lên vậy.
Khi cơm chín, Lương Phương đã nằm im thin thít trên giường, một tay vắt qua trán, tóc tai bà tán loạn, quần áo cũng bừa bộn khắp nơi. Tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra từ chiếc miệng tô son đỏ cam đầy mùi thuốc lá.
Tùng San nhẹ tay dọn cơm ra bàn, cô không gọi Lương Phương dậy mà tự ngồi đó ăn một mình. Lát nữa khi nào đói bà sẽ tự dậy tìm đồ ăn, hoặc có khi là ngủ tới tối rồi ra ngoài ăn cả thể.
Tóm lại Tùng San không cần phải lo cho bà ấy. Dạo trước cũng có những lần cô gọi bà dậy ăn cho đúng bữa.
Khi ấy chẳng những không được mẹ khen ngợi yêu thương, mà còn bị bà tát cho vài cái khiến mặt cô sưng húp lên. Hôm sau đi học, đám bạn cùng lớp giễu cợt là đồ mặt lợn.
Cho nên kinh nghiệm của cô sau này, đó là mặc kệ bà. Bà ta không cần cô giúp, cũng chẳng khiến cô phải quan tâm.