Chương 4 - Ai bảo anh tin tôi làm gì? - Nơi Có Anh

Thích cái mẹ nhà anh. Tùng San bất lực nằm trong vòng tay người ấy. Im lặng để mặc anh chơi đùa với khuôn mặt của mình.

Kể cả khi Tùng San không nói gì người đàn ông bên cạnh cũng động dục được. Anh sáp lại gần cô, hôn lên vành tai, nhá nhẹ một miếng trên chiếc má bầu bầu trắng mịn, mơn trớn làn môi yêu kiều khiến cô phiền não.

“Ưm… không muốn nữa. Dừng lại đi, mệt quá! Đồ đáng ghét.”

“Mắng tức là muốn nữa à.”

Tùng San cứng đờ người, cô hốt hoảng lắc đầu.

“Không muốn.”

“Nói đi, tại sao năm ấy lại lừa tôi rồi bỏ đi biệt tích?”

Người đàn ông nâng đầu Tùng San lên, để cô gối lên cánh tay cứng rắn nóng hổi của mình, chân luồn vào chân cô, thân mật khăng khít.

Nhưng câu hỏi của anh lại điểm trúng huyệt câm của Tùng San, cô sững người muốn quay đầu đi nơi khác.

Thẩm Kiến Lâm làm sao mà để cho cô được như ý nguyện, anh nắm lấy cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Anh nghiêm giọng ra lệnh, đôi mắt sắc bén kia đầy vẻ áp bức: “Nói.”