Chương 3 - Thích không nói nên lời - Nơi Có Anh
Tùng San há miệng ra để hớp lấy bầu không khí quý giá. Nhưng chưa tách được 2 giây, người đàn ông ấy lại ngậm chặt lấy miệng cô, nhét lưỡi của mình vào đảo loạn.
Một tay nắm cằm miết xuống không cho cô khép môi lại, tay kia đang đặt trên eo, khẽ bóp bụng dưới của cô.
Đột nhiên, áo lót bị người ta đẩy lên, hai chiếc bánh bao đàn hồi trắng nõn bật ra ngoài. Đầu nhũ hồng hào bị hai ngón tay của người đàn ông khẽ vân vê, siết lấy.
“Ưm… Kiến Lâm… ưm. Gượm đã… tha cho em, em khó thở.”
Nghe cô khẩn khoản cầu xin, cuối cùng người ấy cũng làm ơn làm phước tách ra một chút. Khuôn mặt của hai người còn chưa cách nhau nổi 5cm.
Hơi thở của anh phả lên miệng cô, đôi môi Tùng San nhuộm màu đỏ bừng, sưng lên giống như bị côn trùng cắn vậy.
“Chịu cầu xin rồi? Không cứng nổi nữa hả.”
“Anh mới cứng không nổi.”
“Có cứng nổi không, em thử là biết.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị bàn tay to lớn ghì chặt, bỏ vào bên trong quần của người ấy. Dưới những ngón tay, một thứ cứng đờ, nóng bỏng đội lên như một ngọn núi cao hùng vĩ.
Tùng San trợn tròn mắt, thất thần nhìn xuống bên dưới.
Chưa đầy 2 giây sau, cô vội vàng rút tay ra vẩy vẩy, mếu máo mắng: “Ghê quá, anh… anh… đồ dâm tặc.”
Mắng được một câu, Tùng San bị người ta đảo chỗ, cô nằm sõng soài trên giường, áo ngực dồn lên trên không che được thứ gì, quần lót cũng bị người ta cưỡng ép lột ra ném đi.
Cô vội vàng lấy cả hai tay mình che đi nơi đó.
“Thẩm Kiến Lâm, đừng, đừng mà… tôi sợ.”
“Em cũng biết sợ sao? Ngày ấy em chơi tôi một vố đau như thế, không dễ dàng gì mới bắt được, em nghĩ mình sẽ thoát sao?”
“Tôi… tôi xin lỗi mà, anh đừng làm vậy.”
“Trả giá một chút mới khiến em thật sự ý thức được việc làm của mình, Tùng San.”
Hai đùi bị bàn tay nóng rực của người đàn ông nhẹ nhàng tách ra. Một tay của anh nắm lấy cổ tay cô kéo lên tận đỉnh đầu. Đùi anh ép buộc căng chặt đùi cô ra.
Bàn tay còn lại luồn vào điểm yếu ở chính giữa, khuôn mặt anh gục vào hõm cổ Tùng San. Chiếc lưỡi nóng rực liếm cổ cô ướt đẫm.
Một đường từ cổ xuống ngực, hai trái cherry bị anh khép lại làm một để ngậm vào trong miệng.
“Ưm… Kiến Lâm… khó chịu… lạ quá!”
Cả người Tùng San nhột nhạt yếu ớt, cảm giác xa lạ nhưng cũng có phần quen thuộc ùa trở về khiến thần trí cô run rẩy.
Đầu ngón tay ấm nóng của người đàn ông khẽ dạo chơi ở phía ngoài một vòng. Chợt anh bóp lấy hạt đậu đỏ ở bên trên khiến Tùng San khóc nức nở.
“Ưm… không… không. Đừng sờ chỗ đó… khó chịu… lạ quá. Thẩm Kiến Lâm, tôi muốn đi vệ sinh… anh có nghe thấy không?”
Tùng San không thể giãy nổi vòng kiềm tỏa cứng rắn của người đàn ông. Xúc cảm kì lạ trên ngực khiến cô muốn co rụt người lại, đã vậy ngón tay của anh không ngừng tấn công bên dưới làm cho Tùng San chỉ muốn hét ầm lên.
Cảm giác buồn tiểu ào ào kéo đến, bất chợt, phía bên dưới co giật, có một dòng nhiệt nóng tựa nham thạch ào ào trút ra.
Tùng San mệt mỏi đến mức không thể nhấc nổi đầu ngón tay. Đôi mắt cô lơ mơ buồn ngủ. Người đàn ông hơi nâng người lên một chút, anh kéo ngón tay ướt đẫm của mình lên trước mặt để cô xem.
“Em đã bao giờ tự sướng chưa? Nước nhiều thật. Ướt hết drap giường.”
Tự sướng cái con mẹ nhà anh. Thẩm Kiến Lâm, đồ khốn nạn.
Nằm bất động trên giường một chút, người đàn ông chợt nghiêng người nằm bên cạnh cô, một tay chống trên trán, một tay khẽ vuốt ve bờ môi sưng đỏ của Tùng San.
“Thích không nói nên lời?”