Chương 2 - Cưỡng ép hôn - Nơi Có Anh
Hiện tại, Tùng San chỉ biết trơ đôi mắt nhìn người kia đứng trên chiếc ghế đã cao hơn cả chiếc tường. Anh không nói hai lời, túm lấy cô đang ngơ ngác rồi vác lên vai.
Bụng Tùng San tì vào đầu vai cứng rắn của anh, đầu dốc ngược xuống dưới. Xin đấy, sáng nay cô vừa mới uống sữa. Hơi sữa trào lên cổ họng khiến Tùng San bịt chặt miệng.
“Ư, thả tôi ra, Kiến Lâm đồ khốn nạn.”
“Em được thì cứ chửi mắng chán đi.”
“Mẹ nó, hu hu, tôi buồn nôn, Kiến Lâm, tha cho tôi đi mà. Tôi còn muốn đi làm nữa.”
Thân hình vững chắc của người đàn ông im lặng, anh lạnh lùng vác cô như bao cát lên trên tầng 2. Tùng San nhìn thấy rõ, ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của cô giúp việc nhìn mình.
Thẩm Kiến Lâm vác Tùng San vào thẳng trong giường lớn. Chiếc giường to vật vã khiến cô lọt thỏm ở giữa. Tùng San đang mặc váy ngủ hơi rộng.
Lúc cô nằm xuống, váy vén lên tận bắp đùi. Cặp đùi trắng nõn lồ lộ giữa drap giường màu xám tương phản càng thêm quyến rũ.
Người đàn ông cũng không kiêng kị, thẳng thừng đặt bàn tay to lớn lên đùi cô khẽ vuốt.
Tùng San tá hoả, cô nắm chặt lấy cổ tay của anh, đôi mắt hoảng sợ ngẩng lên:
“Anh định làm gì, Thẩm Kiến Lâm. Anh muốn làm gì?”
“Dùng gậy chọc em.”
“Gậy… gậy… a, không cần, tôi không cần gậy đó của anh.”
Giờ thì cô hiểu lời anh nói là gì rồi. Hu hu… đồ dâm tà, đồ thương nhân gian trá. Nói lời tối ý, lại còn viện lý do để hiếp đáp cô.
Bàn tay to lớn nóng rực của người đàn ông càng tiến càng sâu, cánh tay nhỏ nhắn của Tùng San rõ ràng chẳng đủ sức lực để ngăn cản anh lại.
Khớp ngón tay còn lại kéo chiếc cà vạt ra khỏi cổ, một nút, hai nút, ba nút. Một hàng cúc áo sơ mi bị cởi sạch, từng múi cơ bắp ngồn ngộn trần trụi hiển lộ trước mắt Tùng San.
Cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên cơ bụng của anh. Mẹ nó, y hệt sầu riêng, múi nào ra múi đấy, đã vậy da anh lại còn ngăm ngăm, quyến rũ khó tả.
“A…”
Chỉ một động tác, chiếc áo ngủ rộng thùng thình của cô bị lột ra ngay tắp lự. Tùng San bị hai tay của người kia nắm eo nhấc bổng để cô dạng chân ngồi lên người anh.
Căn phòng vẫn tối om, chiếc cửa kính bị rèm cửa kín đáo che phủ, chỉ loáng thoáng một vài tia nắng dũng cảm ngó được vào phòng.
Hơi thở đàn ông bao phủ lấy cả người Tùng San, nơi to lớn khó nói nào đó đang kề cận thân dưới khiến cô đỏ bừng cả khuôn mặt. Không phải chứ, đừng nói anh muốn làm thật đó nha.
“Anh… anh định làm gì. Kiến Lâm, tôi xin lỗi rồi mà, tha cho tôi đi.”
Tùng San cố nặn ra vài giọt nước mắt, cô hít hà sụt sịt cái mũi, viền mắt lấp lánh đáng thương khiến người ta phải thương xót.
Nào ngờ, người đàn ông vô tình nào đó chỉ hừ một cái, chất giọng khàn và thấp lại vang lên:
“Nước mắt cá sấu.”
Bụng ngón tay ấm nóng xoa xoa vết nước trên khoé mắt của cô, một giây sau, thay thế ngón tay là đôi môi của người đàn ông ấy.
Tùng San chỉ còn áo lót và quần lót ngồi lên đùi người đàn ông, cô giãy dụa kịch liệt, thân dưới cọ sát khiến con quái vật đang ngủ say nào đó đã cao ngạo thức dậy.
Từ khoé mắt đến má thon thon trắng mịn, chiếc mũi cao và thẳng gây thương nhớ, làn mi cong tựa nan quạt mỹ nhân, viền môi nhàn nhạt cho đến đôi môi căng mọng tràn đầy.
“Ưm… không muốn, ưm… tha…”
Vừa mới mở miệng, chiếc lưỡi lớn đã luồn vào bên trong khoang miệng đậm hương của cô gái. Tắc nghẽn hoành hành.
Anh câu lấy lưỡi cô, ép cô phải quấn quýt với mình. Tiếng nước bọt lép nhép vang lên, tiếng đôi môi bị mút mát dính chặt lấy nhau.
“Ha… ha… buông ra chút đi, tôi không thở… a”
Tùng San thở dốc mệt mỏi, cô đẩy mạnh vào ngực anh khiến hai người tách ra một chút. Nụ hôn mãnh liệt cướp hết hơi thở của cô.