Chương 9 - Kẻ ngồi bên cạnh là đồ đáng ghét - Nơi Có Anh

“Lão già lắm miệng.”

Dung Quân lí nhí câu mắng chửi ở trong miệng. Ở bên này, ánh mắt của Liễu Nhan nhão nhoét nhìn học sinh mới. Lúc nhòm sang Tùng San ngồi ở bên cạnh, cô ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Con ranh Tùng San, có ngày đám bọn cô sẽ cho nó biết tay.

Những mà ngắm thế nào thì ngắm, học sinh mới đẹp trai thật đấy. Mái tóc ngắn hơi rối chia theo kiểu 7/3, bồng bềnh trông vừa tuỳ tiện mà cũng vừa quyến rũ khó tả.

Trán cao vừa vặn, sống mũi thẳng giống như có thể chơi cầu trượt được trên đó, đôi môi mỏng, viền môi khẽ nhếch lên như mất kiên nhẫn. Đôi mắt cậu ta khá sâu, lông mi dày, mày kiếm nhìn nét nào ra nét đó.

Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Nhan đã chống hẳn tay lên bàn, ánh mắt si mê nhìn về hướng học sinh mới.

Tùng San không nói gì, cô chỉ xê dịch đồ đạc của mình vào bên trong nhường một nửa chỗ ngồi còn lại cho người bạn mới.

Lúc trước, vì sự ghen ghét của đám Liễu Nhan cho nên ở trong lớp không ai muốn chơi với cô. Họ ngại Tùng San vừa nghèo vừa hèn, chơi không có lợi ích lại còn sợ cô túng quá mà làm ảnh hưởng đến họ.

Không sao. Dù sao Tùng San cũng chẳng muốn giao thiệp với đám bọn họ làm gì.

Giáo viên môn toán học vào lớp, tiết học mở đầu cho tuần là môn học mà Tùng San ghét nhất. Thật ra, cô là người không có năng khiếu tính toán, nhìn mấy con số và phép toán trước mặt, mặt cô hoa lên không còn tiêu cự.

Ngược lại với giáo viên văn ca ngợi Tùng San hết lời thì giáo viên Toán lại mắng cô hết nước bọt. Người chỉ thuộc về các môn xã hội như Tùng San không phải sinh ra để dành cho Toán.