Chương 9 - Kẻ ngồi bên cạnh là đồ đáng ghét - Nơi Có Anh
“Lão già lắm miệng.”
Dung Quân lí nhí câu mắng chửi ở trong miệng. Ở bên này, ánh mắt của Liễu Nhan nhão nhoét nhìn học sinh mới. Lúc nhòm sang Tùng San ngồi ở bên cạnh, cô ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Con ranh Tùng San, có ngày đám bọn cô sẽ cho nó biết tay.
Những mà ngắm thế nào thì ngắm, học sinh mới đẹp trai thật đấy. Mái tóc ngắn hơi rối chia theo kiểu 7/3, bồng bềnh trông vừa tuỳ tiện mà cũng vừa quyến rũ khó tả.
Trán cao vừa vặn, sống mũi thẳng giống như có thể chơi cầu trượt được trên đó, đôi môi mỏng, viền môi khẽ nhếch lên như mất kiên nhẫn. Đôi mắt cậu ta khá sâu, lông mi dày, mày kiếm nhìn nét nào ra nét đó.
Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Nhan đã chống hẳn tay lên bàn, ánh mắt si mê nhìn về hướng học sinh mới.
Tùng San không nói gì, cô chỉ xê dịch đồ đạc của mình vào bên trong nhường một nửa chỗ ngồi còn lại cho người bạn mới.
Lúc trước, vì sự ghen ghét của đám Liễu Nhan cho nên ở trong lớp không ai muốn chơi với cô. Họ ngại Tùng San vừa nghèo vừa hèn, chơi không có lợi ích lại còn sợ cô túng quá mà làm ảnh hưởng đến họ.
Không sao. Dù sao Tùng San cũng chẳng muốn giao thiệp với đám bọn họ làm gì.
Giáo viên môn toán học vào lớp, tiết học mở đầu cho tuần là môn học mà Tùng San ghét nhất. Thật ra, cô là người không có năng khiếu tính toán, nhìn mấy con số và phép toán trước mặt, mặt cô hoa lên không còn tiêu cự.
Ngược lại với giáo viên văn ca ngợi Tùng San hết lời thì giáo viên Toán lại mắng cô hết nước bọt. Người chỉ thuộc về các môn xã hội như Tùng San không phải sinh ra để dành cho Toán.
Cô vừa ngồi học vừa gà gật. Người ngồi bên cạnh cô giống như một bức tượng đá trăm năm không đổi, từ lúc ngồi cạnh Tùng San đến bây giờ, một chữ cậu ta cũng chưa nói.
Như vậy có thể coi là không muốn hoà đồng cùng bạn học không nhỉ? Thôi mặc kệ, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.
Gió mát ngoài cửa sổ thổi tung đám gièm che cửa, Tùng San chống một tay lên mặt bàn, ngáp lên ngáp xuống.
Trên bảng, dãy số cứ nối đuôi nhau tung tăng chạy loạn, thầy Đổng dạy học say mê đến mức phun nước bọt. Ở phía dưới, mí mắt Tùng San cứ sụp dần, sụp dần.
Bỗng, trán cô đụng xuống bàn kêu một tiếng “Cốp”, cùng lúc đó, thầy Đổng dùng tuyệt chiêu ném phấn, viên phấn to trúng một phát vào trán Tùng San tạo nên một vệt trắng như phân chim.
Cô giật mình, ngơ ngẩn mở mắt.
“Tùng San, lại là em à? Đứng lên giải câu này xem, x bằng bao nhiêu?”
Tùng San ngơ ngác đứng dậy, ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía cô nhòm ngó. Có tiếng cười thầm đắc ý từ hai kẻ tiểu nhân nào đó. Tùng San im lặng nhìn trân trân lên mặt bảng toàn những con số, cô nuốt nước bọt.
“Trả lời đi. Nhanh lên, có trả lời được không?” Thầy Đổng nhăn nhó nghiêm mặt giục giã.
Trước sự áp bức của thầy giáo và ánh mắt đổ xô tới của đám bạn trong lớp. Tùng San cuống quá, cô âm thầm khều nhẹ cánh tay của người bên cạnh.
Một tiếng “Hửm” khàn khàn, xa xôi tựa núi non vang lên.
“Giúp tôi.”
Trán cô âm thầm đổ mồ hôi hột, tiếng quạt trần, tiếng cười nhạo của bạn học ở đằng sau vọng lại:
“Lại là Tùng San, cậu ta ngại đắc tội với thầy Đổng chưa đủ hay sao? Đúng là vừa nghèo vừa đần.”
Lúc này, bên cạnh vọng lại một tiếng cười nhạo: “Tại sao phải giúp?”
Ơ? Tùng San đơ người, cô không tin nổi nhìn sang bên cạnh. Người đó nhếch mép, giống như không quan hệ đến mình, lạnh nhạt quay đi.
Bạn học mới này, hình như tính tình không được tốt lắm thì phải.
Thấy chết không cứu, đậu má nó.
“Em không biết làm.”
“Không biết mà còn dám không chú ý đến bài học. Đừng tưởng rằng mình biết chút chữ nghĩa rồi khinh thường môn của tôi không thèm học. Em có biết mình xếp thứ bao nhiêu môn toán trong lớp không? Hừ, đi ra ngoài cửa đứng, nhìn là thấy phiền rồi.”