Chương 7 - Nỗi Ám Ảnh Của Thẻ Thanh Toán

Tôi ôm chặt lấy túi, nhưng sức bà quá lớn.

Cuối cùng, bà lôi được chiếc USB ra — bên trong chứa bản cuối của 《Tòa Tháp》.

“Trả lại con!” Tôi lao tới giành lại, nhưng bà đã lùi một bước.

Ngay trước mắt tôi, bà ném USB xuống đất, giẫm nát.

Vỏ nhựa vỡ vụn. Chip bên trong vỡ làm đôi.

Tôi đứng chết lặng.

Mẹ thở hồng hộc, bật cười lạnh:

“Giờ thì, con còn cái gì để nộp nữa?”

Tôi đứng im tại chỗ, nhìn chiếc USB nát vụn dưới chân, rồi bỗng bật cười.

Càng lúc càng lớn.

Tiếng cười biến thành tiếng nấc nghẹn ngào, đầy tuyệt vọng.

“Mày điên rồi à?” Mẹ cau mày.

“Phải, tôi điên rồi!”

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt và lửa giận cùng lúc vỡ òa.

“Là do mẹ ép con phát điên!”

Hành lang bắt đầu có nhiều sinh viên dừng lại xem, có người đã lấy điện thoại ra quay video.

Mặt mẹ biến sắc, hạ giọng đe dọa:

“Đừng làm mất mặt ở đây, về nhà rồi nói!”

“Nhà?” Tôi cười run cả người.

“Đó đâu phải nhà, mà là nhà tù của mẹ!”

Bàn tay bà giáng xuống, tôi không tránh.

Tiếng tát vang dội cả hành lang, má tôi nóng rát, nhưng trong lòng lại dâng lên một khoái cảm méo mó — cuối cùng, bà cũng xé bỏ lớp mặt nạ “người mẹ dịu dàng”.

“Đánh đi, đánh nữa đi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng khản đặc.

“Cho mọi người thấy mẹ thật sự là loại mẹ thế nào!”

Tay bà khựng lại giữa không trung, rồi run rẩy buông xuống, viền mắt đỏ hoe.

“Nhiệm Sanh, mẹ… mẹ chỉ là sợ con đi sai đường…”

Giọng bà dịu lại, nghèn nghẹn như muốn khóc.

“Sao con cứ phải chống đối mẹ thế?”

Lại là bài cũ. Đánh một cái, rồi cho một viên kẹo.

Khiến tôi áy náy, rồi lại ép tôi ngoan ngoãn. Nhưng lần này, tôi không muốn phối hợp nữa.

“Mẹ biết không?”

Tôi khẽ nói:

“Trong 《Tòa Tháp》 mà con viết, cái kết là cô gái đã nhảy xuống.”

Mẹ sững người.

“Cô ấy thà chết, còn hơn là tiếp tục bị mẹ nhốt lại.”

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi.

Tôi không biết mẹ có đuổi theo không.

Tối hôm đó, bà gửi hơn chục đoạn tin nhắn thoại — từ đe dọa tức giận đến khóc lóc cầu xin.

Tin cuối cùng là:

“Nhiệm Sanh, mẹ sai rồi. Con về đi, mình nói chuyện đàng hoàng.”

Tôi không trả lời.

Hai giờ sáng, tôi ngồi ở quán cà phê, dùng laptop của ông chủ để viết lại 《Tòa Tháp》.

Câu chuyện có thể viết lại. Nhưng mối quan hệ giữa tôi và mẹ, thì không thể quay lại nữa.

Chị Lý bước vào đúng lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Nhiệm Sanh, mẹ em… vừa liên lạc với ban tổ chức cuộc thi.”

Giọng chị nặng trĩu.

“Bà ấy gây náo loạn, yêu cầu hủy tư cách dự thi của em.”

Tôi nhắm mắt, bật cười.

“Bà ấy đúng là… không chừa lại chút đường lui nào.”

“Miệng thì nói nhận sai, tay vẫn làm theo cách của mình.”

Chị im lặng một lúc, rồi đột ngột nói:

“Thật ra, vẫn còn một cách.”

Tôi ngẩng đầu.

“Gửi bài thi bằng tên chị.” Chị nói.

“Nếu thắng, tiền thưởng vẫn là của em.”

Tôi chết lặng.

“Chị… tại sao lại giúp em?”

Chị khẽ cười:

“Vì câu chuyện của em… xứng đáng được nhìn thấy.”

10

Ngày kết quả cuộc thi được công bố, 《Tòa Tháp》 đoạt giải nhất.

Người đầu tiên biết chuyện là mẹ tôi.

Bà xông vào phòng khi tôi đang thu dọn hành lý.

“Trương Nhiệm Sanh!

Mày dám… dùng tên người khác dự thi?!”

Giọng bà sắc nhọn, tay cầm ảnh chụp màn hình từ trang web cuộc thi.

Tôi kéo khóa vali lại, bình thản nhìn bà:

“Nếu không làm vậy, mẹ lại phá thêm một lần nữa đúng không?”

Mặt mẹ tôi méo mó một thoáng, rồi bất ngờ bật khóc.

“Nhiệm Sanh, mẹ chỉ là… chỉ là sợ con bỏ mẹ mà đi…”

Bà níu lấy cổ tay tôi, như bấu víu vào cọng rơm cuối cùng.

“Bố con đi rồi, mẹ chỉ còn con thôi…”

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.

“Mẹ à, mẹ chưa bao giờ chỉ có mình con.”

Tôi nói khẽ:

“Mẹ chỉ là… chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay.”

Bà đứng chết lặng tại chỗ.

Tôi kéo vali, đi về phía cửa.

“Con định đi đâu?!” Cuối cùng bà hốt hoảng.

Tôi không quay đầu lại.

“Đến một nơi… không có mẹ.”

Khi cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy tiếng khóc xé gan trong phòng.

Nhưng lần này, tôi không còn mềm lòng nữa.

11

Đêm khuya, một số lạ gọi đến.

“Nhiệm Sanh.”

Là giọng bố, khàn đục:

“Mẹ con… nhập viện rồi.”

Tim tôi thắt lại một nhịp, rồi lập tức bật cười lạnh:

“Lại chiêu gì nữa? Giả vờ ngất? Giả bệnh nan y?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Bà ấy… uống nửa lọ thuốc ngủ.”

Tôi nghẹn thở.

“Nhưng may là phát hiện sớm, đã được rửa ruột rồi.”

Bố tôi ngập ngừng một chút:

“Bà ấy cứ gọi tên con suốt.”

Tôi siết chặt điện thoại, móng tay bấm sâu vào da thịt.

“Vậy rồi sao? Bố muốn con quay về tiếp tục làm con rối của bà ấy à?”

Bố thở dài:

“Bà ấy cần được điều trị, nhưng lại từ chối bác sĩ… Trừ khi con quay về.”

Tôi nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn cứng.

Lại nữa — lại dùng tổn thương bản thân để ép buộc tôi.

“Hãy nói với bà ấy—”