Chương 9 - Nhuyễn Ngọc
9.
Lương Đình không do dự chọn điểm bày sạp đầu tiên là trước cổng thành Tây.
Canh ba chúng tôi làm hàng, đẩy xe đi một canh giờ, đến nơi kịp giờ mở cửa thành.
Bên ngoài có nhiều thương khách, còn có rất nhiều nông dân gánh rau vào thành.
Cha tôi nhóm lửa canh bếp, tôi cán bột gói vằn thắn, Lương Đình đỏ mặt luyện rao hàng. Đến lúc mẻ vằn thắn đầu tiên nấu xong, quan sai cũng cho phép đợt người đầu tiên vào thành.
Lúc đó, trên đường mì vằn thắn bán tám văn một bát, bánh nướng ba văn một cái, canh vằn thắn của chúng tôi chỉ năm văn tiền.
Thật ra nhân vằn thắn cũng chẳng có mấy thịt đâu. Thịt heo đắt lắm, vào mùa đông giá còn tăng cao cơ, thịt ba chỉ thượng hạng tốn đến tám mươi văn một cân.
Nhưng xương sụn và nội tạng thì rẻ, thịt gà cũng rẻ, phối hợp với hạt dẻ nước xắt nhỏ làm nhân, gói lại cũng thành vằn thắn ngon. Nước dùng được nấu từ xương gà và hai thìa mỡ lợn, thơm thôi rồi luôn.
Tôi và cha tiếc của lắm. Ai lại dùng xương sườn, mỡ heo và xương gà nấu canh bao giờ? Trên xương sườn dính rất nhiều thịt, khi không lãng phí thêm tiền.
Lương Đình lại nói:
- Món canh ấy à, ngon ở ba cái, bảy phần canh. Mỡ heo thêm ngậy, canh gà thêm mùi, xương sườn giá rẻ, mỗi bát bỏ một miếng, khách ăn mới thích.
Tôi và cha không cãi được, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh ninh sườn đã chuyển màu trắng sữa, ngửi hương canh thơm mà nuốt nước bọt ừng ực.
Lương Đình chưa đi bán hàng bao giờ, cậu xấu hổ, lời rao cũng hơi văn hoa.
Mấy người ra vào thành giờ này đa số học vấn thấp, làm gì có ai hiểu lời văn hoa.
Tôi vừa gói vằn thắn, vừa dạy cậu rao:
- Canh vằn thắn đây! Canh vằn thắn năm văn một bát! Vằn thắn vừa to vừa thơm ăn một bát là no đây!
Ven đường có mấy tay khuân vác để ý đến.
Sạp hàng của chúng tôi đã khai trương như vậy.
Lương Đình là người gãy tay, cha tôi thì không có chân, chỉ có tôi khỏe mạnh lành lặn, mồm miệng lanh lợi.
Khách hàng thương hại hỏi:
- Cô bé này cũng khó khăn, hai người này là ai vậy?
Tôi chỉ về phía cha:
- Đây là cha tôi.
Lại chỉ về phía Lương Đình:
- Đây là em trai tôi.
Lương Đình chỉ nhìn tôi một cái, im lặng thả vằn thắn vào nồi, cầm muôi khuấy nước canh gợn sóng lăn tay.