Chương 10 - Nhuyễn Ngọc

10.

Tháng đó, chúng tôi lãi được ba lạng bạc.

Tôi và cha tôi sướng phát điên.

Hai người chúng tôi không biết tính, phải đếm từng đồng một, đến hơn nửa canh giờ mới đếm xong.

Có một số tiền lớn thế làm bọn tôi ngủ không yên, tôi và cha lục tung cả căn phòng xập xệ lên để tìm chỗ giấu.

Lương Đình ngả người trên chiếc gối rách, mỉm cười nhìn chúng tôi.

- Chú, Đậu Hũ này, tiền kiếm được không nên giấu, phải nghĩ cách để kiếm được nhiều hơn, để cuộc sống tốt hơn chứ.

Tôi và cha gật đầu lia lịa, nghiễm nhiên đã coi cậu là trụ cột.

Sáng hôm sau, cả nhà chúng tôi bỏ ra ba mươi văn tiền, mang theo đồ đạc vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ.

Lương Đình và cha tôi vào phòng tắm nam, một mình tôi ở bên phòng tắm nữ. Tôi phải thay đến hai người hỗ trợ mới kỳ sạch được ghét bẩn trên người.

Tắm xong thực sự rất thoải mái, toàn thân như trút đi được hai cân thịt, sau lưng không thấy ngứa, tóc cũng được chải gọn gàng, dễ chịu đến mức tôi tưởng mình đã bay lên rồi.

Lương Đình cầm tiền mua cho cha tôi một cặp bảo vệ đùi, một bộ lót vai, cha tôi mừng húm như nhặt được vàng.

Cậu còn mua tôi một hũ kem bôi trị nẻ, lớp cao trắng mềm, thơm thơm được nén chặt trong hũ.

Tay tôi đầy vết nứt nẻ chai sạn, cực kỳ xấu xí, tôi ngại không dám để Lương Đình thấy. Tôi dùng ngón tay lấy một ít thuốc, cẩn thận bôi lên mu bàn tay cậu.

- Đồ đắt thế này, tôi sao xứng dùng? Cậu chủ bôi đi.

Vẻ mặt của Lương Đình trầm xuống, có vẻ rất buồn.

Cậu nắm chặt tay tôi, lấy ra đến một phần ba hũ thuốc, nắm tay hòa tan thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên tay tôi.

- Cái này không đắt, dù có thì cô cũng xứng mà.

Trước giờ tôi không biết, hóa ra ngôn từ có thể đẹp như vậy.

Cậu nói:

- Đậu Hũ, cô xứng với những điều tốt đẹp nhất.

Xưa nay tôi cũng không biết, có em trai lại hạnh phúc đến vậy. Trước đây tôi chỉ có cha, bây giờ có thêm Lương Đình, chỉ muốn móc tim móc phổi đối xử chân thành với cậu, trăng sao trên trời cũng muốn hái xuống cho cậu chơi.

Tôi tách khỏi Lương Đình, cùng cha đưa số tiền còn lại cho y quán.

Tay của Lương Đình vẫn phải trị chứ, cậu tài ba như vậy, tuyệt đối không thể thành người tàn phế.