Chương 11 - Nhuyễn Ngọc
11.
Sạp vằn thắn dưới cửa thành của bọn tôi mở được hai năm.
Về sau cũng thành một sạp có tiếng, nha dịch đi tuần thỉnh thoảng cũng đến ăn một chén, giơ ngón cái lên khen một câu.
- Ngon, ngon nuốt cả lưỡi.
Nha dịch này rất hoạt ngôn, sẽ vui tính hỏi tôi:
- Em gái năm nay cũng mười sáu rồi nhỉ? Đã là thiếu nữ rồi, đã ưng ai chưa? Muốn tìm nhà chồng thế nào?
- Thì chưa, em đang lo này, em ấy…
Tôi còn chưa kịp cười để nói hết câu, Lương Đình đã chen ngang:
- Chị gái nhà tôi đương nhiên xứng với chàng trai tốt nhất trên đời rồi. Sai gia, vằn thắn chua cay của ngài xong rồi đây.
- Không tìm thì thôi, còn đòi tốt nhất trên đời.
Nha dịch chép miệng, vùi đầu ăn vằn thắn.
Bát vằn thắn hình như hơi bị chua cay quá, làm vị nha dịch đó cay đến mặt mũi đỏ bừng.
Tôi huých Lương Đình một cái, giương mắt lên lườm cậu.
Lương Đình chỉ che miệng cười khúc khích.
Chúng tôi dành dụm được ba mươi lạng bạc, rốt cục có tự tin bước vào cửa tiền trang. Tiền vừa được đổi thành ngân phiếu, ngay hôm sau tờ ngân phiếu đã ra đi.
Lương Đình quyết định rất nhanh, xuống tiền thuê một quầy hàng trước cổng rạp hát (*) ở chợ Tây.
(*) Nguyên raw là 瓦子, mình tra thì thấy nó giống rạp hát, hoặc sân khấu kịch ngoài trời của nước mình nên để tạm, bạn nào biết tiếng, biết ở chính xác dịch sang tiếng Việt gọi là gì thì góp ý giúp mình để mình sửa nhé.
- Rạp hát là chốn ăn chơi của gia đình giàu có, bên trong có hát hí, diễn múa, diễn tạp kỹ, diễn xiếc khỉ. Các lão gia, phu nhân, công tử tiểu thư vào xem có thể ngồi cả ngày.
- Những người này đói sẽ không tự ra ăn mà sai người hầu trong nhà đi mua.
- Đám người hầu thích nhận việc này nhất, bởi vì kiếm chác được. Mua nửa lạng đồ ăn về báo cáo là một lạng, tiền chênh lệch đều bỏ vào túi riêng
- Chúng ta muốn kiếm được tiền, thì phải dựa trên giá cả mà kiểm soát, làm cho vằn thắn hấp dẫn và ngon hơn, để cho để người hầu có mỡ mà húp.
- Còn nữa, đồ ăn nhất định phải sạch sẽ, không được dính một cọng tóc. Mấy ông nhà giàu này nếu ăn đồ bị đau bụng, sẽ lật tung quầy hàng mình lên đấy.
Mạo hiểm lớn như vậy, cha tôi do dự không dám quyết.
Cuối cùng vẫn do tôi cắn răng vỗ bàn:
- Được! Cha, chúng ta nghe Lương Đình, Lương Đình sẽ không nói sai đâu!