Chương 12 - Nhuyễn Ngọc

12.

Lương Đình quả thật không sai.

Một tháng sau đó, các cô chủ cậu chủ thích dạo chơi ở chợ Tây đều biết bên cạnh rạp hát có một quầy vằn thắn cực kỳ ngon. Thực đơn nhân bánh của cửa hàng rất phong phú, nhân thịt dê non mềm, nhân thịt cá dai dai, nhân thịt heo thì càng ngon tuyệt vời.

Một bát vằn thắn giá hai mươi văn, mua năm bát tặng một bát, khách quen còn được tặng một đĩa đồ ăn kèm.

Người hầu muốn xén tiền của chủ, họ quen tay, bọn tôi quen việc.

Vằn thắn tuy ít nhưng được đựng trong đĩa sứ hoa xanh sâu lòng. Vằn thắn vỏ mỏng nhân dày bày nổi bật trên lớp sứ xanh, trong khay còn kèm một dây kết cát tường.

Sạp của chúng tôi không tên là Người Sầu nữa, đổi thành Vằn Thắn Cát Tường.

Dây kết cát tường này làm không tốn thời gian lắm, một buổi tối Lương Đình có thể làm mười mấy cái.

Vết thương trên tay trái của cậu đã lành rồi, chỉ là cổ tay còn hơi đau. Thầy thuốc dặn đây là di chứng không chữa hết được, phải thường vận động để máu ở đó được lưu thông.

Cha thường tranh thủ lúc rảnh, kê bàn ghế ra trước quầy ngồi nghe hí khúc.

Lúc cha nghe hí khúc, Lương Đình nắm tay dạy tôi viết chữ.

Rốt cục chúng tôi đã mua được giấy bút, buổi tối có thể đốt đèn dầu.

Tôi viết được tên của cậu nhưng mãi không viết được tên mình. Cuối cùng ăn gian, chỉ học viết một chữ “đậu”.

Lương Đình cười bảo:

- Về sau Đậu Hũ phải làm chưởng quỹ, phải ký tên, phải đóng dấu, sao lại không biết viết tên mình được?

- Vậy tên tôi là Đậu Đậu!

Cậu đùa:

- Đậu Đậu là tên chó, chú chó trong sân nhà bên cạnh tên là Đậu Đậu đấy.

- Vậy tôi sẽ giả chó, gâu gâu gâu!

Hai đứa tôi dựa vào nhau, bật cười khúc khích.