Chương 13 - Nhuyễn Ngọc

13.

Trước mùa đông năm đó, chúng tôi chuyển nhà.

Dọn khỏi khu ổ chuột rách nát nhất kinh thành, đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoài ngõ Bình An.

Nhà mới là một tiểu viện hai lối vào, hàng xóm mới là một hộ gia đình làm dưa muối.

Lương Đình nói nhiều lắm. Rằng giếng nước đầy ắp múc lúc nào cũng được. Rằng trong nhà bếp có ống khói, về sau nấu cơm không sợ sặc khói nữa.

Đôi mắt cậu tỏa ánh sáng rực rỡ, cuối cùng cậu thấp thỏm hỏi tôi:

- Đậu Hũ, đây là nhà mới của chúng ta, cô có thích không?

Tôi thích, thích quá đi chứ! Thích đến nỗi rướn cổ xoay vòng tại chỗ để ngắm, chóng mặt thì ngã vào lòng Lương Đình.

Tôi mới nhận ra, Lương Đình lớn rồi.

Thiếu niên lớn nhanh như cành trúc, không biết từ lúc nào đã cao hơn tôi một cái đầu, vững vàng gồng gánh gia đình nhỏ của chúng tôi.

Cậu ôm eo tôi, không buông ra, cũng không dám nhìn vào mắt tôi.

- Đậu Hũ, năm nay cô mười sáu rồi, chúng ta làm lễ cập kê bù nhé?

Cô Lý bán dưa muối nhà bên rửa tay sạch sẽ, vấn tóc cho tôi, cô còn đến chỗ hỉ bà học ca dao chải tóc, dịu dàng hát cho tôi nghe.

Một chải phú quý đầy nhà.

Hai chải bệnh tật đi xa.

Ba chải được lang quân như ý.

Cô Liễu cũng đến, tiền nợ cô ấy bọn tôi đã trả hết rồi, những năm này hai bên cũng qua lại thân thiết.

Cô ấy mang rượu hoa đào mới ủ năm nay đến làm quà.

Tôi chưa được uống rượu ngon như thế bao giờ. Rượu thanh ngọt, không rát họng, nhẹ nhàng trôi từ miệng xuống dạ dày.

Nhưng tửu lượng tôi kém cuối cùng vẫn uống say.

Tôi lầm bầm với cha:

- Suy cho cùng Lương Đình vẫn coi thường chúng ta, cậu ấy chẳng bao giờ gọi cha là cha, cũng không gọi con là chị.

Cha tôi vờ vịt thở dài:

- Con gái ngốc, cậu chủ vẫn là cậu chủ, cha và con làm sao với tới được?

Tôi nâng vò rượu bật cười ha ha.

Lương Đình chợt đổi giọng, gọi:

- Cha.

- Cậu gọi tôi là gì? - Cha tôi giật mình.

- Cha!

- Con ơi! n huệ của cha ơi. Già này nằm mơ cũng không ngờ có ngày đó!

Cha tôi khóc như mưa, khóc đến nỗi suýt té lăn xuống.

Tôi khó chịu đập cho Lương Đình một cái:

- Còn tôi thì sao? Gọi chị đi, gọi tôi là chị đi!

Cậu không gọi, chỉ cười với tôi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

Tôi không dám cử động, cũng không dám nói lời nào, sau lưng đổ mồ hôi đầm đìa.

Lương Đình miết ngón tay vào lòng bàn tay tôi, bờ môi ấm áp ghé bên tai tôi, khẽ khàng nói một câu.

- Đậu Hũ, tôi thích em, em không biết thật sao?