Chương 14 - Nhuyễn Ngọc
14.
Nửa tháng sau đó, tôi không dám nhìn thẳng vào Lương Đình.
Dọn vào nhà mới rồi, chúng tôi không phải ba người chen trên một giường nữa, tôi có một căn phòng riêng. Phòng nhỏ nhỏ, chỉ rộng tầm ba thước vuông, nó từng là giấc mơ xa xỉ tôi chưa từng dám với tới.
Lương Đình là cậu chủ nhỏ, là chủ nhân, là con trai của chưởng quỹ Trình năm đó có ơn bố thí cho tôi miếng cơm thừa.
Anh là sao sáng trên trời, dù ngã vào bùn nhơ vẫn có thể tay trắng lập nghiệp.
Anh tuấn tú, có tài, khuôn miệng thanh nhã chưa từng nói một câu thô tục.
Chúng tôi mỗi ngày cùng đi bán hàng, cùng mặc áo sạch ra ngoài. Lúc về, quần áo tôi và cha dính đầy mỡ, trên người Lương Đình vẫn sạch sẽ không tì vết.
Anh sẽ dạy chữ cho các em bé trong hẻm không tiền đi học, nhà ai cần chép sách viết chữ cũng đến tìm anh.
Thậm chí, anh có thể đối đáp trôi chảy với thương nhân Tây Vực ở rìa đường, nói chuyện buôn bán với khách thương từ phương nam đến.
Ai tinh mắt cũng nhận ra chúng tôi không phải người một nhà.
Mà tôi, tôi là cái gì chứ?
Tôi là quả bí ngốc học viết chữ “đậu hũ” mà không viết được chữ “hũ”. Đầu óc chậm chạp, tay chân vụng về, chữ nghĩa không đủ đọc hết nửa quyển Tam tự kinh.
Sao anh lại thích tôi được nhỉ?
Đậu Hũ ơi Đậu Hũ à, mày đừng mơ hão nữa.
Tôi tự nói với bản thân như vậy.