Chương 15 - Nhuyễn Ngọc
15.
Việc làm ăn trước cửa rạp hát quá phát đạt cũng làm người khác ngứa mắt.
Trưa hôm đó, có mấy tiểu thương mời thị dịch đến, đổ cho chúng tôi bỏ thịt chuột vào nhân vằn thắn.
Thị dịch (*) làm đám lưu manh chuyên thu phí bảo kê. Tôi nhịn đau móc một lượng bạc đưa ra, tên đó cười híp mắt nhận lấy sau đó trở tay tát tôi một cái đau điếng.
(*) Nghe mô tả thì giống mấy ông thị trường hay đi loanh quanh bắt hàng rong, nhưng kiêm luôn chức giang hồ thu phí bảo kê?
Gã giơ lượng bạc đó lên, hét toáng:
- Mọi người nhìn đi! Mọi người đều nhìn đi! Vằn thắn Cát Tường này to gan dám hối lộ quan sai!
- Lật quầy hàng của nó cho tao, xem ở trong giấu bao nhiêu chuột chết!
Buổi trưa, phố xá sầm uất, mấy trăm người đổ ra ngoài đều xúm lại vây xem.
Tôi trơ mắt nhìn mấy tiểu thương kia ôm bao tải, nhân lúc hỗn loạn thả một bầy chuột đen hôi thối ra.
- Á Á Á!!!!
Dân chúng trên đường sợ hãi la hét ầm ỹ.
Lương Đình bực bội hét lên, nhưng hét đến khàn giọng cũng chẳng được gì.
Tôi vội nhào tới bảo vệ hộp nhân, nếu nhân vằn thắn bị chuột chạm vào, cả nhà chúng tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Nhưng bọn họ đông người, xông vào lật đổ quầy thì một cô gái như tôi làm sao cản được.
- Đậu Hũ! Mau tránh ra!
Tôi nghỉ nghe thấy tiếng gào của Lương Đình, không nhận ra chuyện gì, chỉ thấy nồi nước bên phải đang đổ thẳng về phía tôi.
Bên trong là canh gà đang sôi!
Nhưng tôi không né kịp.
Trước mắt tối sầm.
Nồi nước nóng kia không hề chạm đến tôi, có người nhảy đến che trước mặt tôi, vòng tay ôm chặt lấy đầu và cổ tôi.
- Lương Đình?
Tay tôi run rẩy, chạm vào người anh.
Nước canh chảy từ trên người anh xuống, Lương Đình nghiến răng chịu đau, không kêu tiếng nào.
Lý trí đứt phựt, tôi điên tiết chụp dao phay trên quầy nhảy vào giữa đám lưu manh kia chém loạn.
Mấy tên thị dịch này đa số chỉ là lưu manh du côn, ỷ mạnh hiếp yếu, làm gì có ai biết đánh nhau? Chúng bị sự điên cuồng của tôi dọa cho ngã xuống đất, vừa bò vừa kêu thảm thiết.
Đám đông vây xem cũng thi nhau kêu gào.
Trong hỗn loạn, có tiếng quát vang lên từ quán trà đối diện.
- Khang Vương điện hạ ở đây, bắt hết người gây chuyện lại!
Trên cửa sổ sát đường của quán trà, có một trung niên mặc trang phục cao quý, hơi mỉm cười liếc mắt nhìn Lương Đình.
Lương Đình bị bỏng nặng lắm, lưng áo và da thịt dính hết vào nhau.
Thầy thuốc vừa thấm ướt quần áo vừa bôi thuốc cho anh, tôi nghe tiếng kêu rên của Lương Đình, tim đau nhói.
- Đậu Hũ, lại đây…
Miệng Lương Đình cắn chặt cái khăn, tôi nghe thấy anh gọi mình vội quỳ ở trước giường.
Tay anh run run, nắm chặt lấy tay tôi, nhắm mắt lại tiếp tục cảm nhận cơn đau dữ dội.
Thầy thuốc là thầy thuốc trong phủ Khang Vương, y thuật chắc chắn cao hơn thầy thuốc ở Nhân Tâm đường. Ông ấy trị thương cho Lương Đình xong, hiền từ nói:
- Công tử này phải dưỡng thương cẩn thận, chuyện hôm nay chủ nhân nhà tôi ngồi trên lầu đã chứng kiến từ đầu đến cuối, nhất định sẽ chủ trì lẽ phải.
Tôi xúc động, rưng rưng nước mắt tiễn thầy thuốc về.
- Khang Vương đúng là người tốt, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, một Vương gia oai phong như ông ấy lại để ý chuyện nhỏ này.
Lương Đình lại nói:
- Sự lạ tất có gian trá.
- Dạ?
Đầu óc tôi ngốc nghếch, nghe chẳng hiểu gì cả.
- Không sao đâu, Đậu Hũ, tôi không sợ. Trời có sập xuống tôi cũng chống lên cho em.
Lương Đình vốn đang nằm sấp bỗng nhịn đau nhỏm dậy, móc thuốc trị bỏng bôi đầy lên tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Trên tay có vài vết bỏng nhỏ mà chính tôi cũng không để ý.