Chương 8 - Nhuyễn Ngọc
8.
- Những ngày qua tôi vẫn đang nghĩ, nhà nghèo sẽ chịu bỏ tiền mua món gì? Bánh màn thầu, bánh nướng ăn được no. Mỳ vằn thắn có nước canh ăn ấm bụng. Nhưng ai cũng biết hấp màn thầu, bánh nướng thì phải có lò nướng, làm mì thì cần sức, cả ba món này đều không hợp với chúng ta.
- Chúng ta có thể mở một sạp bán vằn thắn, vằn thắn gói trước, chỉ cần luộc lên là bán được rồi.
Tôi và cha đần mặt nghe, mắt to trừng mắt nhỏ.
Mở sạp vằn thắn? Sao Lương Đình nghĩ ra được nhỉ?
Loại người nào mở được sạp vằn thắn? Phải là người đàng hoàng, hoặc trong nhà có tiền hoặc nhàn rỗi, còn phải có tay nghề mới được, làm gì có chuyện ăn mày đi buôn bán?
Lại nói bọn tôi nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mở sạp?
Tôi và cha mồm năm miệng mười quấn lấy Lương Đình hỏi liên tục.
Kế hoạch của cậu rất rõ ràng, kiên nhẫn giải thích cho cha con tôi cả buổi trưa. Tôi và cha càng nghe, mắt càng sáng lên, làm ấm người xong liền chạy đi chuẩn bị.
Mở một sạp vằn thắn cần bao nhiêu tiền vốn?
Ba mươi văn.
Tôi mua một xấp giấy đỏ, một thỏi mực, tìm cái đĩa mẻ để mài mực.
Tất cả chỗ này tốn ba mươi văn tiền.
Chúng tôi nhân lúc đêm tối trèo vào lầu Thiên Hương, trộm một cái nồi sắt, dầu muối tương dấm, bát đĩa đũa thìa, tạp dề và khăn đội đầu.
Cha tôi sang nhà hàng xóm mượn chiếc xe đẩy, còn dỡ cánh cửa gỗ trong căn nhà hoang ở cuối hẻm đục mài đẽo gọt thành mặt quầy chế biến và thớt.
Thế là một sạp vằn thắn chi phí thấp, có thể khai trương bất cứ lúc nào đã hoàn thành rồi.
Lúc lấy tên cho sạp hàng, ba người mỗi người một ý.
Cha tôi muốn đặt là sạp Cát Tường, ngụ ý may mắn.
Tôi muốn đặt là sạp Phát Tài, mong chúng tôi sớm ngày giàu to.
Lương Đình khẽ mỉm cười, không dùng bút lông mà dùng ngón tay trỏ, viết xuống ba chữ sạp Người Buồn.
- Sạp Người Buồn, sạp Người Buồn, năm văn tiền một bát to, chỉ nuôi người khốn khổ.