Chương 7 - Nhuyễn Ngọc

7.

Tôi cầm ngân phiếu hai mươi lạng bạc chạy về nhà, không dám nhìn cha mà cõng Lương Đình chạy thẳng đến y quán.

Tay của cha đuổi không kịp chân của tôi.

Mắt thấy cha sốt ruột bò tới đầu phố, tôi vội dập đầu với thầy thuốc, nói:

- Nhờ ông chữa khỏi cho em cháu.

Sau đó bỏ chạy.

Cha tôi đã kết bái anh em với thủ lĩnh ăn mày của con phố này, chỉ cần đưa tiền đúng chỗ, y quán sẽ không dám bắt nạt Lương Đình.

Tôi chạy về Túy Hoa trai.

Cô Liễu cho tôi ăn no, lại gọi người đến lấy ba bồn nước nóng tắm rửa cho tôi sạch sẽ. Tôi thay quần áo cũ của cô ấy, tai đeo khuyên bạc, đứng hát trước cửa quán rượu.

Hát câu: “Tửu nhi thuần, phạn nhi hương, môn tiền hảo nhất cá mỹ kiều nương; nhãn nhi mị, thân đoạn nhi tiếu, bão tha tiến ốc thân hương thân hương.” (*)

(*) Bài hát nguyên gốc, mình không biết edit thế nào.

Tôi vừa hát vừa khóc.

Mặt cô Liễu tắt nụ cười, cầm cành liễu đánh vào lòng bàn tay của tôi.

- Khóc cái gì mà khóc, xúi quẩy! Làm hỏng chuyện làm ăn của bà, bà lột quần áo bán mày sang ngõ kỹ nữ bên cạnh bây giờ!

Tôi không dám khóc nữa.

Làm tửu kỹ rất khổ, ban ngày nghỉ bán cũng may, ban đêm phải làm việc từ lúc lên đèn đế tận canh ba mới nghỉ.

Mỗi quán rượu đều nuôi năm, sáu đứa tửu kỹ, đứa nào có tư sắc còn có thể vào nghỉ chân ngồi uống chén trà, nếu được khách mời điểm danh tiếp rượu còn kiếm được thêm mấy đồng tiền.

Tôi là người mới, đương nhiên phải làm những công việc nặng nhọc nhất, thấy trên đường có người qua lại là phải vừa hát vừa vẫy tay mời, cả ngõ toàn mùi rượu hun làm tôi buồn nôn.

Nhưng chỗ này bao ăn bao ở, ráng chịu cũng không đến nỗi nào.

Tôi chỉ rất nhớ cha, rất nhớ cậu chủ nhỏ.

Không biết tay của cậu đã lành chưa.

Tôi cứ sống ngơ ngẩn như vậy, qua mười mấy ngày đã biến thành rối gỗ chỉ biết cười.

Hôm ấy có khách sộp điểm danh tôi vào tiếp rượu, tôi đã uống rượu bao giờ đâu, vừa uống được hai ngụm là đã ôm miệng chạy đi nôn rồi.

Đúng lúc này, tôi gặp cậu chủ nhỏ.

Cậu được một chiếc xe la chở tới, trên người còn cuốn cái chăn rách của tôi, đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chưa từng thấy Lương Đình tuyệt vọng như vậy.

Ánh sáng trong mắt cậu vỡ nát.

Cha tôi cũng ở ngay cạnh, người trong Tửu hạng đều đang cười bọn họ. Tôi sợ họ lạnh nên vội kéo họ vào nhà sau ngồi.

Mặt Lương Đình trắng bệch vì đau nhưng vẫn nắm chặt tay tôi không buông.

- Đậu Hũ, theo tôi về nhà, tôi không chữa tay nữa.

Tôi cười gượng:

- Tôi không về đâu, ở đây kiếm được nhiều tiền.

Cậu nghiến răng:

- Bé ăn mày ngốc, cô có biết tửu kỹ là kỹ nữ không hả?

Tôi vội lắc đầu, nói không phải. Tôi giải thích rằng tửu kỹ không cần bán thân, quá lắm đi tiếp rượu cho khách bị sờ ngực sờ đùi vài lần thôi, cuối tháng còn được ăn thịt mỡ.

- Tôi làm tửu kỹ, cả nhà không phải ăn đói mặc rách nữa, có thể góp tiền trị tay cho Lương Đình.

Cha tôi ghét nhất là kỹ nữ, vừa vào nhà đã nhảy lên tát tôi một cái, tức đến suýt ói máu:

- Bị sờ ngực sờ đùi, không phải kỹ nữ thì là cái gì! Tao dạy mày thế à? Nói đi là đi không nhắn lại câu nào! Tao bò khắp kinh thành tìm mày, mày lại ở đây làm kỹ nữ!

- Chú! Chú đừng đánh Đậu Hũ!

Lương Đình quát lên rồi mềm giọng:

- Chú ra ngoài chờ cháu một lát, để cháu khuyên Đậu Hũ.

Nhưng cậu không khuyên tôi.

Cha tôi vừa đi, Lương Đình nhấc chiếc đũa đồng, ra sức đâm vào tay trái của mình.

May mà tiểu nhị bưng rượu nhanh tay, hét lên đánh trật cái đũa đi, nên đầu đũa chỉ nện vào lòng bàn tay.

Tôi hoảng hốt, òa khóc ôm lấy tay của cậu.

Lương Đình đau run cả người, run rẩy nói với tôi:

- Đậu Hũ, cô đừng cử động, tôi không đau. Nhưng nếu cô làm ở đây, tôi thà phế luôn cái tay này.

- Hừ!

Vợ chưởng quỹ sợ chuyện không may, lườm ta một cái:

- Lúc bán mình thì nói hay lắm, cầm tiền thì là người của tao, tiền vốn chưa kiếm về được đã muốn chạy, làm gì có chuyện đó?

Lương Đình đứng lên thi lễ với cô ấy.

- Dì Liễu, hẳn dì nhận ra tôi là ai. Tôi là cậu chủ của lầu Thiên Hương, trước đây nhà dì có cung cấp rượu cho nhà tôi.

Cô Liễu giật mình, ngớ người không biết hành lễ thế nào, lúng túng nói:

- Thì ra là cậu chủ Trình.

Lương Đình nói:

- Dì biết lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, bây giờ tôi gặp khó nhưng sẽ không sa sút mãi. Tiền bán mình của Đậu Hũ là hai mươi lạng, tôi đã dùng mất năm lạng, còn mười lăm lạng này xin trả cho dì. Số còn lại chờ đến tháng ba, tôi hứa sẽ trả lại đầy đủ, còn có thể chỉ cho dì cách để cửa hàng buôn bán phát đạt hơn.

Rõ ràng cậu mặc quần áo rách rưới, nhưng lời nói lại vững vàng, cực kỳ đáng tin.

Đêm tuyết đó, tôi cởi váy đẹp, mặc lại áo rách.

Nước mắt cứ rơi mãi, nhưng khóe miệng lại không hạ xuống được.

Lương Đình nắm tay tôi, đỡ vai cha tôi, đi từng bước về nhà.

Cậu nói rằng:

- Đậu Hũ, cách sống tạm trên đời có nhiều, cùng đường bí lối lắm mới làm nô làm kỹ. Con đường đó vào được không ra được, ra được cũng không còn là mình nữa.

- Chúng ta, cùng đi kiếm đồng tiền sạch sẽ.