Chương 6 - Nhuyễn Ngọc

6.

Một đứa con gái mười bốn tuổi, muốn kiếm tiền nhanh thì làm gì?

Tôi biết.

Một buổi sáng sớm, tôi giấu cha tôi ra ngoài, vốc hai nắm tuyết lạnh rửa mặt đến trắng bệch, lại cắn môi cho ra màu hồng. Mang bộ dạng đó quyết tâm chạy đến tửu hạng.

Tửu hạng, là một con ngõ chuyên bán rượu ở chợ Tây.

Mùa đông khắc nghiệt, rượu bán cực đắt hàng. Triều đình vì lấy thuế rượu mà khuyến khích các quán rượu thuê các cô gái xinh đẹp làm tửu kỹ (*). Tuy gọi là làm kỹ nhưng không cần bán thân, chỉ cần tươi cười đứng trước cửa đón khách là được.

(*) Nghe mô tả thì nghề này giống tiếp viên và tay vịn trong mấy quán rượu ở nước mình. Nhưng dùng từ tay vịn hay gì đấy thì hiện đại quá nên mình để nguyên nha.

Một con ngõ mười mấy tiệm rượu mà không ai chịu thuê tôi, họ nhìn tôi cười phá lên, khoát tay nói:

- Đứa ăn xin từ đâu ra thì về chỗ đó. Lông còn chưa mọc đã đòi đi tiếp khách à?

Tôi bảo mấy người đừng coi thường tôi, tôi biết làm!

Các chưởng quỹ đều biết tôi chỉ mạnh miệng.

Chỉ có vợ của chưởng quỹ Túy Hoa trai đang rảnh tay trang điểm đồng ý nói chuyện với tôi vài câu.

Cô ấy đẹp lắm, cười khanh khách nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần, cho tôi một cơ hội.

Cô ấy nói:

- Trên đường nhiều sâu rượu, nếu mày dẫn được một người vào cửa thì tao thuê.

Tôi vội vàng gật đầu nói được thôi.

Nhưng sáng sớm, đám sâu rượu kia đã say sưa suốt một đêm, đến giờ còn loạng choạng chưa tỉnh rượu, ai còn muốn vào quán rượu nữa?

Tôi cười cứng cả mặt, nói cười ríu rít, thậm chí còn kéo lỏng cổ áo ra cũng không mời được ai.

Tôi sốt ruột suýt khóc.

Bỗng đầu óc nhảy số.

Tôi kéo một anh trai quen mặt, nói:

- Anh này, theo em vào đây, đi ngắm một vòng, chưởng quỹ cho chúng ta ba mươi văn tiền!

Anh trai đó đần độn ngơ ngác, bị tôi níu áo kéo vào trong.

Vợ chưởng quỹ ôm bụng cười, vừa cười vừa đập bàn.

- Hóa ra là cô nhóc tinh ranh, xem cái đầu láu cá này, được rồi được rồi, tao phá lệ nhận mày vậy.

Cô ấy trả ba mươi văn tiền, lại lấy khăn lau mặt cho tôi, cẩn thận nhìn lại một lần mới thấy hơi thỏa mãn.

- Tao theo họ chồng, về sau cứ gọi cô Liễu là được.

Cô Liễu lấy tờ ngân phiếu trong hộp ra, đóng thêm một dấu triện đỏ tươi.

Tôi nhớ mãi bệnh của Lương Đình, muốn nhét tờ ngân phiếu vào ngực áo.

Cô Liễu giữ chặt tờ ngân phiếu, đôi mắt đẹp hơi nhếch lên:

- Nhớ kỹ, nhận hai mươi lạng bạc này rồi, mày là đứa ở nhà tao, dám chạy tao sẽ cáo quan đấy.