Chương 3 - Nhuyễn Ngọc

3.

Cậu chủ nhỏ bị quan phủ đánh ba mươi gậy, lưng bị thương, gãy chân, rách đầu, cổ tay trái cũng buông thõng.

Tôi cõng cậu đứng ngoài Nhân Tâm đường cầu xin cũng không xin được nửa gói thuốc. Tôi giật ngọc bội, tháo túi gấm của cậu, giao hết cho hiệu cầm đồ.

Cậu túm vai tôi vừa đập vừa tát, khóc gào vỡ cả giọng.

- Không được bán! Tôi bảo không được bán! Không được! Ngọc bội là di vật duy nhất của cha tôi! Túi gấm kia là mẹ thêu cho tôi!

Cậu không có sức, đánh như gãi ngứa, tôi quyết tâm cầm cố hết đồ của cậu, cõng cậu chỉ quay lại y quán.

Thầy thuốc bóp mũi kiểm tra vết thương cho cậu chủ nhỏ.

- Chậc, lưng với đùi là vết thương ngoài da, đầu chỉ bị trầy, chỉ có cái tay này, không dùng thuốc mạnh sợ không cứu được.

Tôi sốt ruột nói:

- Vậy ông kê đơn đi.

Thầy thuốc nhàn nhã thu dọn hòm thuốc, cười ha ha:

- Tiền nào chữa bệnh nấy, chữa tay thì thêm tiền.

Tôi rất muốn đấm gãy răng ông ta.

Tôi cõng cậu chủ về nhà, đặt lên giường, mặt cậu trắng bệch như thể đã chết rồi.

Cũng may còn phát sốt, còn thở.

Tôi vò đi vò lại cái khăn tay duy nhất của mình đến bạc cả màu mới dám dùng lau người cho cậu.

Cậu chủ nhỏ yếu lắm, nước giếng lạnh làm cậu run lẩy bẩy. Tôi sợ cậu cảm lạnh, bèn bưng cái chậu cũ đi đun nước, làm ấm khăn rồi lau người cho cậu.

Tôi lấy gạo hôm nay đi xin được nấu cho cậu bát cháo.

- Cậu chủ, ăn cháo đi.

Cậu ngơ ngác nhìn tôi, âu sầu nói:

- Bé ăn mày không biết nhìn người, cô cứu tôi, không lấy được gì đâu. Tôi nhà tan cửa nát, không xu dính túi, thành con của tội nô, không thể đi học, không thể đi thi, không thể làm quan.

- Người hại gia đình tôi là Hoàng thượng, là chân long Thiên tử. Ngài được vạn dân kính ngưỡng, kiếp này của tôi không báo được thù. Tôi còn sống có ích gì, không bằng chết quách đi cho rồi.

Lời nói của cậu ủ rũ bất lực, đột nhiên cậu nghẹn lời, kinh hãi nhìn ra phía sau tôi.

Tôi ngoái đầu lại nhìn, hóa ra là cha tôi.

Cha tôi không có chân, ông là người tàn phế không có nửa thân dưới, đứng thẳng còn không cao bằng đứa con gái như tôi.

Dù không có chân, ông vẫn là người khỏe mạnh. Ông tươi cười chào cậu chủ, nói với ta:

- Thêm người thêm miệng ăn, Đậu Hũ, để cha ra ngoài xin ăn.

Cậu chủ như bị tát cho ngu người, ngẩn ngơ ăn bát cháo kia, hỏi tôi:

- Cha cô… sao cha cô lại thành như vậy?

- Cha tôi ấy à, lúc nhỏ bị bắt cóc. Đám bắt cóc kia khốn kiếp lắm, chặt chân, móc mắt trẻ con bắt được, kéo ra đầu đường làm xiếc.

Tôi bật cười.

- Cậu đừng coi thường cha tôi, ông ấy giỏi lắm. Ông ấy bán mạng cho đám bắt cóc kia hai năm, vừa lớn một cái là phóng hỏa đốt nhà bọn chúng. Phóng hỏa chết người, ông ấy sợ bị quan phủ bắt, lại nghe nói kinh thành giàu có nên chạy đến kinh thành. Hai mươi năm sau đó, ông dùng một đôi tay bò từ Tương Dương đến kinh thành. Cậu thấy có giỏi không?

Chuyện này cha gặp ai cũng kể, con phố này ai cũng biết.

Ai nghe xong cũng giơ ngón cái lên khen ông hết lời:

- Trâu bò, quá trâu bò!

Cậu chủ lại không khen.

Mắt cậu nhắm chặt, nước mắt rơi ào ào, tôi sợ cậu bị sốt đến ngốc rồi vội dìu cậu ngồi thẳng lên.

Cậu chủ chỉ lẩm bẩm hát khúc ca.

[Vi thiện đích thụ bần cùng canh mệnh đoản, tạo ác đích hưởng phú quý hữu thọ diên.

Thiên địa dã, tố đắc cá phạ ngạnh khi nhuyễn, khước nguyên lai dã giá bàn thuận thủy thôi thuyền!] (*)

(*) Khúc Cổn tú cầu của Quan Hán Khanh thời Nguyên. Mình không tìm được bản dịch.

- Bé ăn mày, cô biết bộ Hình nghiêm hình tra khảo, hỏi cha tôi chuyện gì không?

- Hỏi cha tôi tại sao lại nặn bánh dày tròn như vậy? Ha ha ha, tại sao nặn bánh dày tròn như vậy?

Cậu vừa khóc vừa cười, đớn đau đến tự kéo tóc đấm ngực mình.

Tôi nhìn cậu đau khổ muốn chết, ấn cậu nằm xuống kéo cái chăn rách nát của tôi đắp kín cho cậu.