Chương 2 - Nhuyễn Ngọc

2.

Cậu chủ nhỏ gần như không tự đi nổi, nhưng hôm đó cậu lảo đảo qua phố Chu Tước ra khỏi thành, vừa ngã vừa bò giữa đống xác trong bãi tha ma, cuối cùng theo đàn quạ đen tìm được xác cả nhà chưởng quỹ.

Cậu gọi cha, gọi mẹ, dập đầu với từng thi thể của người trong nhà.

Cuối cùng, cởi dây cột tóc buộc lên cây.

Tôi nhào tới giật đứt sợi dây kia.

Cậu chủ nhỏ lăn xuống đất, bò lên đẩy tôi ra, lại buộc lại dây.

Nhưng sao cậu khỏe bằng tôi được? Cậu bị tôi vừa lôi vừa kéo, tức giận đánh tôi mấy lần, nước mắt cố kìm suốt quãng đường giờ ào ra như vỡ đê.

- Cô cứu tôi làm gì? Cô cứu tôi làm gì?

- Cô là ai, quen biết gì tôi? Tôi chết hay sống liên quan gì đến cô!

Tôi cõng cậu trên lưng, cắn răng đi từng bước vào thành.

Tôi là ai?

Tôi là đứa ăn mày xin cơm nhà cậu, được cơm nhà cậu nuôi mười ba năm.

Tôi nghe cậu đọc sách suốt chín năm, từ “nhân chi sơ, tính bản bản thiện” đến “tư trì thông giám” tôi nghe không hiểu.

Tôi thấy cậu lớn lên, thấy cậu học vỡ lòng, thấy cậu đọc sách, thấy cậu đến trường.

Tôi biết sinh nhật cậu, biết cậu thích kết bạn, biết cậu thích ăn ngọt ghét ăn cay, biết mồng tám tháng chạp mỗi năm cậu sẽ đứng ngoài nhà hàng phát cháo bát bảo.

Nhưng cậu chủ nhỏ chưa từng để ý đến tôi.

Tôi là ai?

Tôi giơ cánh tay bẩn thỉu lau nước mắt.

Tôi là nô tài trừ uế trong lễ thôi nôi của cậu.

Nhà họ Trình quê ở Phượng Tuyền, tục lệ địa phương nhiều. Có một tục lệ là phải làm lễ thôi nôi cho trẻ yếu ớt nhiều bệnh. Chọn một nô tài trừ uế quỳ trước mặt cậu chủ nhỏ, để cậu đá nhẹ ba cái.

Một đá, đuổi nghèo khổ.

Hai đá, xua ốm đau.

Ba đá, tai ương không đến, may mắn bình an, cả đời suôn sẻ.

Ngày đó, chưởng quỹ Trình đứng trước bậc cửa gọi to:

- Ai đến là nô tài trừ uế, cho con tôi đá ba cái, tôi thưởng mười lạng bạc.

Rất nhiều trẻ con ăn mày chưa nghe từ này bao giờ còn đang đứng trố mắt ngạc nhiên. Chỉ có cha tôi đi nhiều, kiến thức rộng rãi, vội vàng đẩy tôi lên phía trước.

- Đậu Hũ, mau, mau dập đầu với cậu chủ!

Tôi ngã vào trước thềm cửa của lầu Thiên Hương, đối đầu với đôi chân trắng nõn của cậu.

Tôi không nhớ hai đá kia đau đến thế nào, khi đó tôi còn nhỏ quá, còn chưa hiểu được chuyện gì. Chỉ nhớ, cậu chủ đá được hai cái thì khóc ré lên, chưởng quỹ Trình không biết làm sao, chỉ nói coi như được rồi, bảo vú nuôi bế cậu vào nhà.

Nếu có cơ hội, tôi rất muốn quay lại năm đó, để cậu chủ đá tôi thêm một cái cho xong lễ, đủ ba điều may. Để tai ương tránh xa cậu, để cậu không phải gánh nỗi đau cửa nát nhà tan.

Tôi gồng lên cõng cậu chủ nhỏ, nén nước mắt mà nói:

- Cậu chủ không cần nhận ra tôi, tôi nhận ra cậu là được.