Chương 19 - Nhuyễn Ngọc
19.
Thủ hạ của Khang Vương đưa tôi và cha lên thuyền đến Giang Nam.
Ngay ngày đầu tiên, tôi đã tin Khang Vương sẽ không tráo trở lật lọng, xong việc sẽ giết chúng tôi diệt khẩu.
Bởi vì người nhà của Khang Vương cũng ở trên thuyền.
Khang Vương phi ở lại cùng tiến lùi với Khang Vương, trắc phi đang mang thai lấy danh nghĩa về quê tế tổ, dẫn theo toàn bộ người hầu và chúng tôi cùng xuôi nam.
Nhắc đến Khang Vương, họ đều khen ngài là vị chủ nhân hiền từ nhất.
Tôi là vịt cạn, chưa từng ngồi thuyền. Người có thai ngồi thuyền cũng không dễ chịu gì. Cũng may đứa bé trong bụng ngoan ngoãn, không quấy tôi quá mức. Thủ hạ của Khang Vương cũng chăm sóc tôi cẩn thận, nên trên đường cũng coi như thoải mái.
Nhưng tôi cứ nhớ nhung Lương Đình mãi thôi.
Tôi sợ xong việc anh không chạy được.
Tôi sợ anh sẽ bỏ lại tôi.
Lúc nhớ đến phát điên, tôi đi luyện chữ. Cuối cùng tôi đã viết được hai chữ đậu hũ, viết được tên anh, viết được câu, kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.
Tôi thầm cầu xin Bồ Tát, xin người phù hộ cho cậu chủ của tôi.
Quyển kinh cầu phúc đầu tiên được chép xong, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ.
Tôi nghi hoặc mở cửa ra, giật mình che miệng:
- Anh…
Cha tôi phá lên cười:
- Sao Đậu Hũ lại ngây ra thế? Mới xa nhau nửa tháng đã không nhận ra rồi à?
Tôi nhào vào lòng người trước mặt, ôm anh thật chặt.
Là cậu chủ của tôi, là Lương Đình của tôi!
Anh quần áo bẩn thỉu, không biết đã chạy mấy ngày đường không tắm rửa, nhưng anh đã đến rồi.
Anh sợ tôi thấp thỏm, sợ tôi lo lắng, nên đã ngày đêm chạy đến!