Chương 20 - Nhuyễn Ngọc

20.

Phong cảnh Giang Nam rất đẹp.

Ban ngày chúng tôi chơi thuyền ở Giang Thượng, nhìn người dân đi hái củ sen, nghe tiếng hát vang vọng từ thuyền hoa.

Ban đêm đói bụng, Lương Đình khéo tay nấu cho tôi thật nhiều đồ ăn ngon, nhiều nhất vẫn là vằn thắn. Bé con trong bụng tôi là đứa nhóc tham ăn, cũng thích ăn vằn thắn giống tôi vậy.

Hai tháng sau đó, tin Hoàng thượng bệnh nặng băng hà, Khang Vương phụng di chiếu đăng cơ mới truyền đến Giang Nam.

Đi kèm còn có hai chiếu thư, một là lật lại vụ án lầu Thiên Hương. Một là phong Lương Đình nhà tôi thành Lang trung Hộ bộ.

Theo sau chiếu thư, là một đoàn bà mối đạp gãy bậc cửa nhà mới của chúng tôi.

Có vài người đến ngắm Lương Đình còn là tiểu thư nhà quan, bóng dáng thướt tha, còn ném những chiếc túi gấm tinh xảo qua tường.

Lương Đình nhét đống túi gấm vào bao tải vứt ra ngoài cửa, khóa chặt cổng lớn, vào nhà ôm tôi ngủ.

Tôi ủ rũ nói:

- Em không biết thêu túi gấm đâu.

Lương Đình cười:

- Anh học cho. Đậu Hũ muốn mẫu gì, anh thêu cho em.

Lang trung, tôi không biết đó là chức quan mấy phẩm, cao đến thế nào.

Lương Đình ôm eo tôi, ấn tôi lên giường hôn tới tấp:

- Ai quan tâm nó mấy phẩm, không làm, không làm gì cả! Anh sẽ viết thư hồi âm cho Hoàng thượng sau.

Tôi trêu anh ngốc nghếch, nhưng cười xong lại thấy không phải thế.

Khang Vương là người tốt chứ không phải thánh nhân, bên cạnh có càng nhiều người biết bí mật ngài ấy giết vua đoạt vị, ngài ấy càng ngủ không ngon.

Tôi hỏi Lương Đình:

- Không làm quan, anh không buồn à?

Dù sao anh đã đi học nhiều năm như vậy, học nhiều lời thánh nhân như thế mà.

Lương Đình lắc đầu:

- Anh không làm quan đâu, cũng chẳng muốn làm. Anh chỉ biết tiểu phú tức an, anh leo lên càng cao, Đậu Hũ càng không được vui vẻ.

Thì ra những lo lắng của tôi, những suy nghĩ tự ti và lo sợ của tôi, anh đều biết cả.

Tôi là đậu hũ lớn trong bùn rêu, phải đập vụn bản thân tan nát, mới có thể lắp lại thành phu nhân nhà quan.

Làm phu nhân nhà quan, tôi còn chẳng được giữ cái tên Đậu Hũ tầm thường này, quả thật chẳng có gì hay.

Lương Đình hôn lên chóp mũi của tôi:

- Vậy chúng ta ở lại Giang Nam, mở một cửa hàng, bán vằn thắn nhé?

- Mở ba hàng, năm hàng, mười tám hàng cũng được. Em có tiền!

Gió xuân lướt qua, thổi bay tập thơ tôi mới chép.

Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,

Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão,

Xuân thuỷ bích ư thiên,

Hoạ thuyền thính vũ miên.

Vị lão mạc hoàn hương,

Hoàn hương tu đoạn trường. (*)

[Hết truyện]