Chương 18 - Nhuyễn Ngọc

18.

Tháng chín, trời lạnh, kinh thành bỗng có rất nhiều lưu dân.

Dường như chỉ qua một đêm, số lượng lưu dân đã tăng vọt. Tôi vừa mở cửa, đã bị mấy tên ăn mày trốn dưới cửa tránh gió làm giật cả mình.

Những lưu dân này đều đến từ phương Bắc. Không biết đã chạy mấy trăm dặm, xương sườn lộ ra dưới lớp quần áo mỏng manh, hai gò má hóp hết lại, một cơn gió thổi qua là ngã liểng xiểng.

Chúng tôi giúp đỡ một nhóm lưu dân, sau đó, cửa thành nhanh chóng đóng chặt, không cho ai vào nữa.

Tôi nghe Lương Thành nói, man di công phá bốn thành ở biên quan, toàn bộ biên dưới bị đẩy xuống phía nam.

Hoàng thượng hạ lệnh, đóng chặt mười tám quan ải từ kinh thành đến thảo nguyên, không cho dân trốn xuống phương Nam. Ngài muốn bắt dân chúng đi sung quân, chặn gót sắt của man di.

Nhưng mùa đông năm ấy, Hoàng thượng vẫn dẫn hai sủng phi dời vào cung Hưng Khánh ở phía tây Hoàng cung. Ở đó có một lầu các xa hoa nhất thiên hạ, lầu Tương Huy.

Đèn đuốc, pháo hoa được đốt suốt nửa tháng trời. Thợ pháo hoa khắp thiên hạ thay nhau hiến lễ, ăn mừng Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên thu.

Bầu trời ở thành Tây mây đen giăng kín, mùi lưu huỳnh đậm đặc mãi không tan hết.

Ngự sử khuyên ngăn, Hoàng thượng không nghe, lập tức cắt chức mấy người liền.

Kinh thành cấm văn nhân lén tụ tập nghị luận, mấy phu tử trong Quốc Tử giám đều bị lôi đi chém đầu.

Lương Đình tức giận ném vỡ cái bát.

Trong số người bị chém có cả thầy cũ của anh. Chúng tôi không dám quang minh chính đại đi tế bái, chỉ dám chờ ban đêm lén đến đốt vàng mã.

Trên đường về, tôi đang gật gù ngủ trên xe ngựa, bỗng nghe thấy tiếng hét sợ hãi của phu xe.

Tôi vén rèm lên nhìn, không thấy Lương Đình đâu cả! Có mấy người mặc áo đen bắt anh đi mất rồi!

Tôi bị dọa đến phát điên, cuống quýt nhảy xuống xe đi tìm lại bị một người áo đen cản lại.

Đối phương bịt mặt, cung kính thi lễ:

- Phu nhân chưởng quỹ Trình xin bình tĩnh, chủ nhà tôi mời chưởng quỹ Trình đến nói mấy câu, lát nữa sẽ về.

Đó là giọng thị vệ Biên bên cạnh Khang Vương! Tôi từng nghe thấy rồi.

Tôi đành ngồi trong xe ngựa, thấp thỏm chờ đợi. Nhưng đúng như người kia nói, chưa đến nửa chén trà Lương Đình đã về rồi.

Tôi vội hỏi anh thế nào, Vương gia dặn dò chuyện gì?

Lương Đình nắm chặt tay tôi, giọng nói cứng cáp của anh như định hải thần châm, khiến tôi bình tĩnh lại. Anh dặn phu xe:

- Về nhà trước đã, đi mau.

Về đến nhà, anh kiểm tra hành lang, khóa kín cửa sổ rồi mới nói:

- Đậu Hũ, anh muốn nói với em một chuyện. Khang Vương muốn hành thích Hoàng thượng.

Tôi sợ tái mặt.

- Em có nhớ nương nương già ăn bánh dày nhà anh bị nghẹn chết không? Đó là mẹ ruột của Hoàng thượng. Trước đây chỉ là một Tài tử nhỏ nhoi, không được Tiên hoàng sủng ái.

- Khi Tiên đế băng hà, Hoàng thượng hiện tại đã hại chết cả nhà cựu Thái tử, lại giả mạo di chiếu, tự mình đăng cơ lên long ỷ, phong mẹ ruột thành nương nương Tây Cung.

- Khang Vương là con ruột của Thái hậu thật sự, là Hoàng tử. Năm đó dẫn binh ra ngoài đánh trận, chỉ vì về kinh chậm một bước, không bảo vệ được cựu Thái tử, còn bị nhốt trong kinh thành suốt mười tám năm.

Đầu tôi loạn như cào cào, im lặng nghe anh kể tiếp.

- Thời gian qua ở lầu Tương Huy, Hoàng thượng đã có thói quen. Chạng vạng mỗi ngày, Ngự thiện phòng sẽ chọn một nhà hàng nổi tiếng ở thành Tây, dẫn đầu bếp vào cung Hưng Khánh nấu cơm cho Hoàng thượng.

Tôi mơ hồ hiểu được ý anh,

- Khang Vương muốn anh trà trộn vào nhóm đầu bếp, hạ độc Hoàng thượng phải không? Nhưng sao ngài ấy biết Hoàng thượng nhất định sẽ chọn hàng vằn thắn của chúng ta? Hoàng thượng ăn vằn thắn của anh mà chết, sao anh chạy được?

- Đậu Hũ, em sai rồi.

Lương Đình ngắt lời tôi, hai mắt sáng quắc:

- Không phải mỗi nhà chúng ta, mà toàn bộ bảy mươi hai quán ăn, mười sáu quán trà, chín nhà hàng lớn ở thành Tây đều có người của Khang Vương.

- Những người này đều là những người bị bạo quân hại cửa nát nhà tan trong mười tám năm đăng cơ. Tất cả đều tập trung ở phố Tây này. Khang Vương muốn bạo quân chết, trong triều đã thu xếp xong rồi, chỉ thiếu một việc này thôi.

Người tôi run dữ hơn.

Lương Đình ôm tôi:

- Đậu Hũ, Khang Vương tài đức nhân nghĩa, anh tin ngài ấy. Nhưng việc này liên lụy quá lớn, anh sợ mình không thoát được, anh muốn đưa cha và em đi trốn trước.

- Em không đi. - Tôi lắc đầu, - Cha già rồi, để cha đi trước, em ở lại với anh.

Lương Đình hôn má tôi, vỗ nhẹ lên bụng tôi:

- Bé ngốc, sắp làm mẹ rồi, ăn nói lung tung gì đó?

Tôi ngẩn ra.

Giật mình nhìn anh, lại hoang mang nhìn xuống bụng mình.

Chuyện này… sao thế được? Chúng tôi mới kết hôn được bốn tháng, tôi đã sắp làm mẹ rồi sao?

Lương Đình nhấc mặt tôi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất an của tôi:

- Đậu Hũ, anh biết bây giờ kéo mẹ con em vào chuyện mưu nghịch nguy hiểm này, anh đáng chết.

- Nhưng những năm qua, anh chưa bao giờ được ngủ ngon. Chưa bao giờ anh quên được cha mẹ, anh chị đã chết thảm. Anh nằm mơ cũng muốn giết tên bạo quân kia.

- Em dẫn theo con của chúng ta, cùng cha đến chỗ an toàn đi. Anh sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, anh nói được làm được.

- Đậu Hũ, tin anh lần này.

Tôi nén nước mắt gật đầu.

Tôi tin anh.

Nhưng năm nay, anh chưa bao giờ ra quyết sách sai mà.

Lương Đình của tôi sẽ không sai.

Chúng tôi lợi dụng bóng đêm đi vào sân của cha, khóa cửa sổ, nhỏ giọng thương lượng với ông.

Cha tôi khẽ rên lên, mí mắt cũng không nhấc.

- Cha chỉ là tên ăn mày, không cha không mẹ không vợ, từng ngủ trong đám người chết, Đậu Hũ còn không sợ, cha sợ gì chứ?

Cha tôi luôn có vẻ hiểu thấu sự đời.

- Con à, con cứ làm đi. Nếu như có thể giết được tên Hoàng đế chó má này, người trong thiên hạ nợ con một ân tình. Đi đập chết hắn đi!