Chương 17 - Nhuyễn Ngọc

17.

Nhà hàng của chúng tôi đã được chuẩn bị tươm tất. Ngày khai trương còn đón được đoàn ẩm thực gia của lão tham ăn nổi tiếng ở kinh thành, họ ăn xong vằn thắn còn đề tấm biển - Đệ nhất vằn thắn.

Tôi sung sướng gọi tiểu nhị mang thang đến, treo tấm biển này lên cao.

Lão tham ăn dẫn đầu là Hà đại nhân, trước đây từng làm bếp trưởng của Ngự thiện phòng. Ông ấy hành lễ với Lương Đình, cười dài:

- Công tử khổ tận cam lai.

Lương Đình hành lễ với ông ấy, ánh mắt thâm thúy.

Mùa đông năm đó, tôi và Lương Đình thành thân.

Sính lễ do Lương Đình mua, đồ cưới do cha tôi mua. Chúng tôi chọn toàn mấy món sinh hoạt thực dụng, xếp trong hòm gỗ đỏ đi một vòng trên đường rồi về nhà.

Đường rước dâu do chính tôi chọn, đi qua lầu Thiên Hương cũ, đi qua Nhân Tâm đường. Lương Đình kéo tôi xuống lạy ông thầy thuốc tham tiền hồi trước đã chữa trị cho anh, làm thầy thuốc cảm động rơi nước mắt.

Sau đó chúng tôi đi qua cửa thành từng bày sạp, đi quay thành Tây, đi vào nhà hàng mới của chúng tôi.

Người ở thành Tây đều biết chúng tôi là cặp vợ chồng ăn mày, tay trắng lập nghiệp, trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được hôm nay. Có rất nhiều người đến tặng quà, tiệc cưới diễn ra suốt một ngày một đêm.

Lương Đình vén khăn voan, cười với tôi.

Tôi cũng cười mãi không ngậm miệng lại được.

Chúng tôi nhìn mặt trăng, đứng trong sân lạy thiên địa lần nữa.

Tạ ơn trời cao, tạ ơn đất dày đã đưa cậu chủ đến bên cạnh tôi

Đêm hôm ấy, anh nói rất nhiều lời âu yếm.

Tôi cứ ngỡ mình đang ngồi trên một con thuyền nhỏ. Người lắc lư, tim rung rinh, nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt đầy xuân tình của anh.

Mềm mềm, thơm thơm, căng tròn, trơn nhẵn.

Giống như đang ngồi trên xích đu, đu lên thật cao, trái tim và linh hồn đều bay vút lên trời cao.

Lúc còn đầu óc còn đang bay trên chín tầng mây, tôi nghe được tiếng cười của Lương Đình.

- Cớ sao đặt tên là Đậu Hũ… Thì ra là mềm như đậu hũ.