Chương 39 - Mẹ nhìn kìa, anh kia công chúa quá - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
“Thầy Dương, tình hình chính là như thế, bọn em sẽ tranh thủ quay về, không để ảnh hưởng tới việc học… Dạ, sẽ không đâu…”
Lâm Phong vừa cúp máy, Kỉ Minh Việt đã ló đầu ra khỏi phòng: “Sao rồi, xin nghỉ được chưa?”
“Ừ.” Lâm Phong đáp, “Thầy bảo bọn mình đừng có nghỉ nhiều quá, còn nữa, ngày mai là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, bảo chúng ta đừng có quên chuyện biểu diễn.”
“Vất vả luyện tập lâu như thế rồi, sao mà quên được.” Kỉ Minh Việt đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Mình nói với ba mình rồi, đêm nay sẽ bay về lại, thư ký Trương cũng đặt vé cho bọn mình rồi.”
“Đêm nay mấy giờ?”
“Hình như là hơn 9 giờ.” Kỉ Minh Việt nhìn bộ quần áo Lâm Phong đã mặc từ hôm qua đến nay, bỗng thấy thương thương, bèn nghiêng đầu nói, “Cậu vào trong kia nằm một lát đi, tối hôm qua ngủ có ngon không? Trong phòng có cả sô pha lẫn giường đấy.”
Tối hôm qua Lâm Phong nói sợ làm phiền Kỉ Hoành nên không vào phòng mà quay về khách sạn ngủ cùng với Trương Táp. Lúc này tinh thần của hắn vẫn ổn, nghe vậy thì nói: “Không cần, mình ngủ ngon lắm. Chú Kỉ tỉnh lại rồi à?”
“Không có, vừa mới ngủ thôi.” Kỉ Minh Việt lắc đầu, “Hồi 3 giờ ba mình có dậy một lúc, sau đó lại ngủ tiếp. 6 giờ y tá tới rút máu xét nghiệm, sau đó người dưới căn tin đưa bữa sáng tới, mình cầm vào đút cho ba ăn một chút, ba nói ăn không vô, muốn ngủ một lúc rồi dậy ăn sau.” Kỉ Minh Việt cười một tiếng, “Mình đoán chắc ba chê không ngon.”
“Dở tới vậy sao?” Lâm Phong cảm thấy bình thường Kỉ Hoành cũng là người giỏi giang điềm tĩnh, thật sự khó mà tin nổi ông lại có những hành động như “chê đồ bệnh viện khó ăn nên đi ngủ”.
“Mình ăn thử một miếng rồi, dở lắm. Hơn nữa người già rồi thì tính như trẻ con ấy mà.” Kỉ Minh Việt cười nói, “Chắc y tá cũng đoán được rồi, vì chị ấy bảo không ăn thì cứ ngủ một lúc đi, đến 7 giờ rưỡi sẽ có người tới đánh thức ba mình dậy, đưa ông đi làm xét nghiệm với chụp hình, có vài mục xét nghiệm phải để bụng rỗng mới làm được.”
Lâm Phong cúi đầu nhìn điện thoại, bây giờ là 6 giờ 50 sáng, nếu là ở nhà thì bây giờ là giờ học sinh đến lớp rồi.
“Chú Kỉ có thích hoa hay trái cây nào không?” Hắn bất ngờ hỏi.
“Ba mình không thích gì cả…” Kỉ Minh Việt lập tức hiểu ý cậu, đáp, “Hơn nữa cậu cũng không cần mua quà đâu. Cậu chịu tới đây với mình là tốt lắm rồi. Đến mình còn đi tay không, cậu tiêu pha làm gì?”
Ngón tay của Lâm Phong cứ miết qua miết lại chiếc điện thoại, trầm ngâm không nói gì.
“Cậu ăn sáng chưa?” Kỉ Minh Việt không muốn để Lâm Phong tiếp tục nghĩ chuyện quà cáp nữa, bèn hỏi ngược lại, “Mình định xuống dưới mua đồ cho ba ăn, cậu muốn ăn gì không?”
“Mình không, có điều…” ngón tay Lâm Phong thoáng dừng lại, như chợt nhớ ra gì đó, “Cậu muốn ăn gì không? Mình có thể nấu cho hai người.”
*
Kỉ Minh Việt nhớ kiếp trước có một lần tổ chức ký tặng sách ở trong nước, cậu từng đến thành phố A sống vài ngày.
Có điều hình như chợ bán thức ăn ở thành phố A cũng không có khác biệt gì nhiều.
6-7 giờ sáng là thời điểm đông đúc nhất ở chợ. Lâm Phong tính nấu vài món thanh đạm, sau khi dùng điện thoại tìm thực đơn xong thì đến khu bán gạo mua ít gạo và nếp, sau đó tới khu tạp hoá mua ít gia vị, lại ghé sang quầy rau củ mua khoai mỡ, củ từ, cải thìa và nấm hương.
Vì cân nhắc chuyện Kỉ Hoành bị gãy xương, hai người lại mua thêm ít hoa quả, đậu hũ và thịt trứng. Tác phong mua bán của chợ phía bắc khá hào phòng, bạn mua vài lạng người ta đều không muốn bán, vậy nên hai người bèn mua khá nhiều.
“Không, không có gì, sau khi mình đi thì để lại đó cho giúp việc nấu… hắt xì!” khu bán thịt lúc nào cũng có mùi tanh hôi, Lâm Phong còn đỡ, Kỉ Minh Việt thật sự không chịu nổi, chỉ có thể bịt mũi, ồm ồm đi sát bên cạnh Lâm Phong nói.
Lâm Phong chọn trứng gà, quay đầu nhìn cậu một cái, bất giác quẹo vào một cửa tiệm đồng giá.
“Tới đây làm gì, mua chén à?” Kỉ Minh Việt xoa xoa chóp mũi, “Trong bệnh viện chắc là có mà, không thì đi siêu thị mua…”
“Cho cháu 5 cái khẩu trang ạ.” Lâm Phong nói với chủ tiệm.
“Sao tự nhiên mua mấy cái này nhiều thế…” vừa ra khỏi cửa tiệm đồng giá, Kỉ Minh Việt đã tò mò hỏi.
“Khẩu trang chỗ này bán chất lượng bình thường, cậu thấy không tốt có thể đổi lúc nào cũng được.” Lâm Phong mở một cái túi ra, đưa khẩu trang cho Kỉ Minh Việt đeo, “Uớc chừng nấu được ba bữa cơm, không thể chỉ ăn mỗi cháo với canh được, mình định mua thêm cá trích nữa. Cậu có muốn ăn gì nữa không?”
Vừa rồi Lâm Phong chọn thức ăn, rau củ quả vẫn còn ướt sương sớm, vậy nên lúc này đầu ngón tay của hắn vẫn còn lành lạnh.
Đầu ngón tay lạnh buốt lướt nhanh qua sau tai, làm mặt của Kỉ Minh Việt nóng lên.
Sự thật chứng minh, khẩu trang Lâm Phong mua quả thật rất hữu dụng, nếu như mùi của khu bán thịt chỉ khó ngửi thôi, thì lực sát thương của khu bán đồ tươi sống không khác gì vũ khí sinh học đối với Kỉ Minh Việt.
Kỉ Minh Việt vì thấy đeo khẩu trang quá hầm nên muốn tháo xuống hít một hơi, kết quả bị mùi cá tanh nồng ập vào mặt làm cho suýt nôn tại chỗ.
Cậu vừa nôn khan hai tiếng, đã nghe thấy một cô bé đi ngang qua bên cạnh nói: “Mẹ, mẹ nhìn anh kia công chúa ghê chưa, con không cần đeo khẩu trang luôn nè!”
Mẹ cô bé xoa đầu con mình, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, Đình Đình là nhất! Chắc là anh trai kia chưa từng đi chợ, không giỏi như Đình Đình được.”
Kỉ Minh Việt: “…”
Không phải cậu chưa từng đi chợ, chỉ là cậu rất ít khi đi chợ nhỏ kiểu này thôi!
Lâm Phong nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỉ Minh Việt, trong mắt ngập tràn ý cười, hắn vỗ cánh tay Kỉ Minh Việt ý bảo cậu cúi đầu nhìn: “Đổi cái khẩu trang khác đi. Cậu thích con nào nhất?”
Kỉ Minh Việt cảm thấy giọng điệu Lâm Phong hỏi cậu không khác gì bà mẹ ban nãy dỗ con: Bình thường không phải nên hỏi “Cậu thấy con nào được” sao? Chỉ có hỏi con nít mới nói “Thích con nào nhất” thôi!
Nhưng bây giờ mỗi lần mở miệng đều không khác gì tra tấn, cậu không kháng nghị nữa, im lặng nghe lời Lâm Phong nói, đeo khẩu trang lên cúi đầu nhìn đống cá trích đang bơi xoi xói trong bể.
“Mua mấy con thế?”
“Mua hai con, không cần lớn quá, nếu như thư ký Trương tới cũng có thể ăn chung.”
Chọn cá xong, Lâm Phong thấy thời gian cũng không còn nhiều, chuẩn bị cùng Kỉ Minh Việt quay về bệnh viện.
Kỉ Minh Việt thấy Lâm Phong tay xách nách mang nhiều như thế thì cũng thấy ngại, vội bước tới muốn xách phụ: “Đưa bớt cho mình đi.”
Lâm Phong đưa ra phía sau, không để Kỉ Minh Việt cầm đi, chỉ hất hất cằm bảo: “Cậu cầm túi gạo nấp, nấm, cải ở tay trái của mình với túi khoai mỡ và củ từ ở tay phải, chỗ còn lại để mình cầm cho.”
Kết quả Kỉ Minh Việt chỉ xách rau củ tương đối nhẹ, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng phần tương đối nặng như trứng, đậu hũ, thịt cá các loại vẫn là Lâm Phong cầm.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi chợ, dòng người đông đúc bon chen, hơn nữa mấy chợ nhỏ kiểu này có khá nhiều ổ gà, thỉnh thoảng còn có ăn xin cầm chén bể quỳ gối xin tiền nữa.
Lâm Phong thấy Kỉ Minh Việt đã đi được một đoạn mà vẫn không ngừng quay đầu nhìn lại, bất đắc dĩ nói: “Người đàn ông kia có tay có chân, lại còn to khoẻ như thế, cậu không cần cho ông ta tiền đâu.”
“Mình biết mà.” Kỉ Minh Việt cười, “Mình chỉ thấy dòng chữ ông ta viết trên bảng rất thú vị thôi…”
Cậu vừa nói vừa đi theo Lâm Phong, bất ngờ bị ai đó va phải, lảo đảo một cái, may nhờ có Lâm Phong kéo lại mới đứng vững được.
Kỉ Minh Việt đụng trúng một bà thím trung niên cầm rất nhiều thức ăn, bị đụng một cái, hai bó rau lập tức rơi xuống đất. Kỉ Minh Việt vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô ạ, cháu không nhìn đường…”
Bà thím kia cúi đầu nhìn rau dưới đất, ngẩng đầu lên lườm Kỉ Minh Việt một cái, vói tay vào túi nhựa trong tay Kỉ Minh Việt lấy một mớ nấm ra nhét vào giỏ của mình, lúc này mới hài lòng, lắc mông đi thẳng.
“...” Kỉ Minh Việt dở khóc dở cười, “Nấm của mình…”
Lâm Phong cũng bật cười: “Loại người thế này rất hiếm gặp, hôm nay xem như cậu được mở mang kiến thức rồi nhé.”
“Chỗ rau còn lại có đủ không, có cần quay lại mua thêm chút nữa không?” Kỉ Minh Việt hỏi.
Lâm Phong nói: “Đủ rồi, vốn dĩ đã mua thừa mà, đi thôi.” Hắn chuyển hết đồ sang tay trái, tay phải thì cầm lấy cổ tay Kỉ Minh Việt, kéo cậu đi tiếp.
Lâm, Lâm Phong. . . ?"
“Đi đứng kiểu như cậu, có khi chưa ra khỏi chợ thì bịch nấm của tụi mình đã phải đền hết cho người ta rồi.” Lâm Phong quay đầu lại nhìn Kỉ Minh Việt một cái, môi nhẹ nhàng nhếch lên, “Nhìn đường đi.”
Góc áo của cậu bị gió thổi bay lên, từng lọn tóc đen đảo qua đuôi mày khoé mắt. Ánh dương xán lạn chiếu xuống cả hai người, như một tầng ánh sáng bao quanh.
“Không phải cậu nói loại người đó rất hiếm gặp à…” Kỉ Minh Việt thấp giọng thì thầm một câu, bị Lâm Phong nắm cổ tay đi xuyên qua giữa đám người đông đúc. Cậu nhìn bàn tay của Lâm Phong, môi khẽ cong lên, cũng không nói thêm gì nữa.