Chương 40 - Giữa người và người quả thật có chênh lệch từ khi sinh ra - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Đợi trở lại bệnh viện, Kỉ Hoành không có ở trong phòng, chắc là đã được đưa đi làm xét nghiệm rồi.
Sáng nay lúc Lâm Phong lên lầu có nghe người ta nói về phòng vip này ở chỗ cầu thang. Nghe nói trong phòng có toilet, có nhà bếp, tủ lạnh, TV, thậm chí còn có internet, một ngày hơn ba nghìn đồng.
Hắn nhớ lúc mẹ và mình nằm viện, cả phòng có rất nhiều bệnh nhân, nhiều người ở bẩn, có người lại không thể lo chuyện bài tiết, có người hay ngủ ngáy, đến đêm trong phòng chỉ toàn tiếng ngáy như sấm của ông ta.
Hắn sợ Giang Mạn Vân ngủ không yên, ảnh hưởng tới tinh thần và sức khoẻ nên đã mua nút bịt tai tốt nhất cho bà, bản thân hắn thì không dám đeo, vì sợ nửa đêm Giang Mạn Vân thức dậy cần đến hắn, lỡ như hắn không nghe thấy thì lại có chuyện.
Nên cả đêm hắn chỉ có thể nằm cuộn mình trên ghế xếp, nghe tiếng ngáy đinh tai nhức óc, còn phải chú ý lắng nghe động tĩnh của Giang Mạn Vân, cứ như thế cho đến hừng đông.
“Vào đi.” lúc này Kỉ Minh Việt đã đẩy cửa ra, lắc lắc cái túi trong tay, ý bảo Lâm Phong vào cùng mình.
Ánh sáng bên trong rất vừa phải, phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, giường bệnh và giường dành cho người nhà đều rất rộng rãi thoải mái. Bên tay phải cửa ra vào là nhà vệ sinh, bên trái thì là một căn bếp nhỏ đầy đủ tiện nghi.
Bên trong thậm chí còn có cả chỗ tiếp khách riêng, sô pha đẹp đã, vách tường màu vàng nhạt ấm áp, có vẻ vô cùng thoải mái.
Kỉ Minh Việt đi vào bếp, nhìn trái nhìn phải một lượt: “Bát đũa có đủ hết này, à, có cả tủ khử trùng nữa… Nghe nói siêu thị lớn cách đây hơi xa, may mà không cần đi mua.”
Lâm Phong đặt túi thức ăn vào bồn rửa, đuổi Kỉ Minh Việt ra ngoài: “Cậu đừng đứng đây cản tay cản chân nữa, cho mình mượn điện thoại, cậu ra ngoài xem TV đi.”
Kỉ Minh Việt chép miệng không vui, đòi đổi điện thoại của Lâm Phong chơi, lúc này mới ngoan ngoãn xoay người đi ra.
Lâm Phong cầm điện thoại tìm kiếm công thức, tạm thời không cần cho thức ăn vào tủ lạnh. Đầu tiên là vo gạo và gạo nếp, sau đó để qua một bên ngâm, lại đem khoai mỡ và củ từ đi rửa, sau đó cắt khối và ngâm nước, cải thìa cắt gốc xong cũng mang đi rửa sạch.
Làm xong, hắn đi tới cửa phòng bếp, nhìn ra bên ngoài.
Kỉ Minh Việt khoanh chân ngồi trên sô pha, chống tay xem TV, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại. Đôi giày giá mấy ngàn đồng bị cậu đá dưới giường, ánh nắng ban mai chiếu lên người cậu, thoạt nhìn vừa sáng sủa lại ấm áp.
Giữa người và người quả thật có chênh lệch từ khi sinh ra.
Nhưng hắn lại không hề ghen ghét người đó, thậm chí còn cảm thấy trân trọng nữa.
*
Một lúc sau, Kỉ Hoành được đưa về phòng, sau khi xếp hàng làm xét nghiệm một hồi, bụng ông đã bắt đầu đánh trống rồi. Quay lại phòng bệnh, ông cảm thấy đến bữa sáng khó ăn muốn chết của bệnh viện đưa tới khi nãy, mình cũng có thể miễn cưỡng ăn hết.
Đúng lúc nhìn thấy Kỉ Minh Việt ngồi trong phòng, Kỉ Hoành bèn nói: “Bữa sáng bệnh viện đưa tới đâu rồi, không phải ba nói chờ ngủ dậy sẽ ăn à? Giữa trưa nếu Trương Táp tới thì con bảo cậu ta ghé quán cơm mua ít thức ăn...”
“Không cần anh Táp mua đâu, bữa sáng con cũng đưa cho phòng bệnh khác rồi.” Kỉ Minh Việt kiêu ngạo nhướng mày, “Hôm nay Lâm Phong nấu cơm cho chúng ta!”
“Lâm Phong?” lúc này Kỉ Hoành mới chú ý nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, ông nghi hoặc hỏi, “Cậu ấy còn biết nấu cơm à?”
“Biết chứ!” Kỉ Minh Việt tự gào gật đầu, “Lâm Phong nấu ăn ngon lắm, lúc bọn con học thêm, cơm tối toàn là cậu ấy nấu! Hơn nữa cậu ấy đúng là thiên tài, chỉ cần con nói muốn ăn cái gì, dù chưa từng nấu, chỉ cần đọc công thức xong là cậu ấy có thể nấu ra y chang luôn!”
Nói đến đây, Kỉ Minh Việt còn bất giác liếm môi, giống như đang nhớ lại những món ngon Lâm Phong đã làm vậy.
Kỉ Hoành: “…”
“Chào chú.” nghe tiếng bọn họ nói chuyện, Lâm Phong cũng từ bếp đi ra, hắn đeo một chiếc tạp dề, có điều dáng người cao to, nụ cười trong sáng, có vẻ cực kỳ bảnh trai, “Canh phải hầm thêm lát nữa, cháo sắp xong rồi. Nghe Kỉ Minh Việt nói có bếp nên cháu trưng dụng luôn, mong chú đừng chê cháu mạo muội.”
“Không mạo muội!” Kỉ Minh Việt lập tức nói, “Cậu nấu cơm cho mọi người mà, mạo muội thế nào được?”
Kỉ Hoành liếc nhìn quý tử nhà mình, nghiến răng nói: “Ha ha ha, đương nhiên là không rồi, chú phải cảm ơn cháu mới đúng. Minh Việt, con phải noi gương bạn nhiều hơn đấy.”
Kỉ Minh Việt đáp: “Ôi xời, con lười…” Tầm mắt vẫn còn dính chặt trên người Lâm Phong.
Kỉ Hoành: Miễn cưỡng cười vui.jpg
*
Ba người "Vui vẻ hòa thuận" ngồi cùng một chỗ ăn bữa sáng này, tài nấu nướng của Lâm Phong rõ ràng còn tốt hơn tưởng tượng của Kỉ Hoành nhiều.
Vì Kỉ Hoành còn đang trong giai đoạn hồi phục, không thể ăn đồ dầu mỡ, Lâm Phong cũng nấu rau cải là chính.
Cháo khoai mỡ củ từ nhìn như đơn giản, nhưng gạo và nếp đã được ngâm trước, hạt gạo trơn mà không nát, cộng thêm khoai mỡ mềm dẻo, củ từ giòn thơm sướng miệng, mùi cháo thơm ngát xộc vào mũi, khiến người khác ngửi thôi đã muốn ăn.
Sau đó là canh đậu hũ cải thìa, canh hầm lâu, đậu hũ thấm vị vô cùng ngon, vừa thom vừa mềm, cải thìa đúng lúc trung hoà mỡ ngán dư thừa, màu cải xanh mướt rất bắt mắt, ngay cả bác sĩ đến kiểm tra phòng lúc 9 giờ cũng bất giác liếc nhìn bàn cơm của họ vài lần.
…Chẳng trách thằng con nhà mình khen người ta nức nở như thế, đúng là không ngoa chút nào!
Ăn xong bữa cơm này, Kỉ Hoành phát hiện Lâm Phong thuận mắt hơn trước rất nhiều, hơn nữa cục cưng nhà mình chủ động như thế, cũng không thể trách người ta được…
Lâm Phong dường như cũng nhận ra điều này, giữa trưa cũng tiếp tục cố gắng, lấy con cá trích trong tủ lạnh ra, buổi sáng cũng còn dư nhiều đậu hũ, thế là hương thơm nức mũi cứ từ từ bay ra từ nhà bếp…
Điện thoại của Kỉ Minh Việt vẫn nằm ở chỗ Lâm Phong, cậu chỉ có thể cắn kẹo que mua dưới lầu xem TV, Kỉ Hoành nhìn cậu một cái, cuối cùng ngoắc tay gọi cậu tới.
“Sao thế ba?” Kỉ Minh Việt đi tới ngồi bên cạnh Kỉ Hoành, giúp ông chỉnh giường lại.
Kỉ Hoành vỗ mu bàn tay của cậu, hạ giọng nói: “Minh Việt, con còn nhớ những giấc mơ mà con đã kể với ba không?”
Kỉ Minh Việt nghe vậy cũng nghiêm túc theo, gật đầu đáp: “Con nhớ ạ!”
Kỉ Hoành trịnh trọng nói: “Con nhớ được bao nhiêu… Có thể kể rõ cho ba nghe không?”